d.đ.lequydon hàng lông mi dài nâng lên, đôi mắt trong suốt mông lung lộ ra
chút thê lương: "Nam Cung Kình Hiên, chúng ta kết thúc."
Sự tha thứ của cô, đã kiệt quệ từ lúc ấy, cũng không bao giờ còn nữa.
Trong nháy mắt, gương mặt tuấn tú của Nam Cung Kình Hiên trở nên
tái nhợt, ôm chặt cô, cứng ngắc ở tại nguyên chỗ.
"Thiên Tuyết….." Anh không biết phải làm sao, khàn giọng kêu tên
cô, tay run rẩy vuốt ve mặt của cô.
Dụ Thiên Tuyết quay mặt đi, mái tóc ướt sũng còn dính trên sườn mặt,
xinh đẹp, rất xinh đẹp, theo cần cổ tái nhợt đi xuống, trên ngực cô có một
dấu răng rất rõ ràng, mờ nhạt, nhưng vẫn có thể nhìn ra được.
Đó đã từng là ấn ký riêng của anh.
Đầu óc Nam Cung Kình Hiên như bị búa tạ nện trúng, ong ong ù ù,
toàn là giọng nói của cô, “Nam Cung Kình Hiên, chúng ta xong rồi..”
Không!!!
Đôi môi mỏng của Nam Cung Kình Hiên run rẩy, mím chặt, ôm lấy cô
muốn khẩn cầu thêm một cơ hội, nhưng cổ họng như bị ngăn chặn không
phát ra được thanh âm nào.
“Đừng nói thế..... Thiên Tuyết….." Rốt cuộc Nam Cung Kình Hiên
cũng có thể phát ra giọng nói bể tan khàn khàn, run rẩy ôm cô thật chặt
trong ngực, cầm bàn tay nhỏ bé nóng hổi của cô, giọng nói khàn đặc:
“Đừng chối bỏ anh như thế, xin em! Em có thể đánh anh mắng chửi anh,
phát tiết với anh như thế nào cũng không vấn đề, đừng nói kết thúc! Giữa
chúng ta chưa xong!"