Móc mắt......
Xẻo tai......
Làm cho cô tàn tật, sau đó đưa đi làm mại dâm......
"Ông điên rồi phải không?" Giọng nói của Nam Cung Kình Hiên bể
tan tành khàn đặc tới cực điểm, sắc mặt trắng bệch, nghẹn ngào nói: "Thiên
Tuyết không phải là kẻ thù của ông...... Cô ấy chính là người tôi yêu, là
người phụ nữ tôi yêu! Cô ấy còn là mẹ của cháu nội ông!...... Trái tim của
ông làm bằng cái gì? Chỉ vì tôi không chịu cưới La Tình Uyển mà ông
muốn phá hủy người phụ nữ tôi yêu hay sao!"
"Hừ," Sắc mặt của Nam Cung Ngạo vẫn rất khó coi, nhưng hòa hoãn
hơn rất nhiều: "Tao từng nói với mày là không nên đối nghịch cùng tao,
người đang trong tay tao, mày cho là mày có thể hung ác đến cỡ nào? Mày
đã yêu người phụ nữ đó, vậy thì dù cô ta có tàn tật dơ bẩn hẳn là mày vẫn
yêu mới đúng, tao sẽ không để cho cô ta chết, đợi đến khi mày và Tình
Uyển đã thành hôn, tao sẽ trả cô ta lại cho mày ngay lập tức!"
Trả lại cho anh......
Trả lại cho anh một Dụ Thiên Tuyết đã tàn phế dơ bẩn?!!
Nam Cung Kình Hiên thoáng hoảng hốt đứng im tại chỗ, sắc mặt tái
nhợt, tuyệt vọng đến cùng cực, cho tới bây giờ anh mới biết, yêu một người
cũng có thể đau lòng như thế này, dù là vào năm năm trước, thời điểm cô
mất tích anh cũng không có đau thấu xương đến thế này!
Anh ôm không được cô...... Chạm không tới cô...... Chỉ có thể hao tốn
thời gian chờ cô bị thương tổn một cách tàn nhẫn!
"Khụ......" Nam Cung Kình Hiên buồn bực ho một tiếng, bóng dáng
cao ngất mạnh mẽ hơi loạng choạng, trong cổ họng có chút ngai ngái!