“Vội vã tan tầm như vậy sao?” Nam Cung Kình Hiên cau mày, khắp
người mị hoặc, cúi xuống chống tay hai bên người cô, nhìn cô bằng ánh
mắt của kẻ đi săn.
Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng hít một hơi, không nhìn anh: “Tôi đã làm
xong công việc rồi.”
“Hừ..… Xem ra công việc của cô quá nhẹ nhàng, nên buổi tối cô mới
còn có thời gian mà chạy tới nơi khác lêu lổng!” Nam Cung Kình Hiên hừ
lạnh một tiếng, thân thể to lớn vây hãm bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn của
cô giữa chỗ ngồi, khí lạnh bốn phía.
“Anh nói cho rõ ràng! Tôi lêu lổng cái gì?” Dụ Thiên Tuyết cau mày,
không khách khí chút nào mạnh miệng cãi lại: “Tôi làm thêm ở nhà hàng
kiếm tiền, đến cùng thì có trêu chọc gì tới anh! Em gái tôi cần tiền để làm
phẫu thuật, tôi không trộm cắp không cướp giật, tự mình kiếm tiền cũng
không được hay sao?!”
Ánh mắt trong veo lóe lên, cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng mấp máy thực
linh hoạt.
“Không được!” Trong đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên
hiện lên một tia khát vọng, chậm rãi đè thấp thân thể to lớn tới gần sát mặt
cô: “Công việc làm xong rồi phải không? Theo tôi lên phòng, chỗ tôi có
một đốngtài liệu tồn động lâu năm cần cô chỉnh lý, tối nay cô không được
trốn!”
Dụ Thiên Tuyết giật mình một cái, nhìn anh, đôi mắt trong veo gợn
lên vẻ sợ hãi.
“Anh nhất định phải tối nay sao? Ngày mai tôi đến chỉnh lý có được
không?” Cô nhíu mày, theo bản năng chịu thua.