“Dụ tiểu thư, xuống xe.” Người đàn ông thấp giọng lặp lại thêm lần
nữa, cất dao găm, trực tiếp kéo cô ra ngoài, cô nhỏ giọng kêu gào bi thống,
hơi lui người lại, có thể đợi cô mang giày cao gót xong, mới tiếp tục dắt cô
ra ngoài được không.
Đèn đóm sáng rỡ chiếu ra từ khu nhà cao cấp, trông nó giống như một
tòa thành ở chốn địa ngục.
“Anh buông ra được không? Tôi tự mình đi.” Dụ Thiên Tuyết đau đến
mức phải cầu xin.
“Đi như vậy rất chậm, thiếu gia không đợi được nữa.” Người đàn ông
không để ý, chờ người phía sau lái xe đi, lôi Dụ Thiên Tuyết đi thẳng lên
lầu hai, còn có mấy người đàn ông đeo kính đen theo sát phía sau.
Người đàn ông nói chưa dứt lời, phút chốc đôi mắt trong suốt của Dụ
Thiên Tuyết đã dâng trào nước mắt. doc chuong moi nhat tai ddlequydon
“Anh ấy nóng nảy tìm tôi thì có ích gì! Tôi cũng rất nóng lòng, tôi
phải đi tìm ai đây!!!” Chua xót cả một ngày, giờ đây kịch liệt dâng trào, Dụ
Thiên Tuyết nhìn anh ta hét lớn.
Cô lảo đảo bị túm lên cầu thang, đau đến than nhẹ, dưới ánh đèn sáng
rỡ thấy rõ là cô đã ngất đi.
Một cánh cửa chạm khắc tinh xảo mở ra, cô được bế vào bên trong.
“Cô nóng lòng dĩ nhiên có thể tới tìm tôi, tôi đâu có cự tuyệt cô…..“
Một giọng nói du dương âm lãnh từ bên trong vang lên, người đàn ông cao
ngất mị hoặc xoay người lại, nhìn cô gái bị mang vào phòng hờ hững nói:
“Dụ tiểu thư, xin chào.”
Dụ Thiên Tuyết cố đứng vững, lúc này cô mới thấy rõ bộ dáng của
người đàn ông trước mặt.