“Đó là con gái của tôi, cô nhọc lòng cái gì? Nếu đã là con của tôi, cho
dù tôi giết chết hay xẻo thịt cũng không phải chuyện của cô, cô nghĩ mình
rất thiện lương sao? Vô cớ thu dưỡng một đứa bé không rõ lai lịch, cô đúng
là bị nóng đầu!”
“Con gái anh đã làm gì sai!” Thiên Nhu rưng rưng nước mắt quát lên,
tức giận đến cả người run rẩy: “Con bé là ruột thịt của anh, là anh cực nhọc
nuôi lớn đúng không?! Cho dù nó vô dụng thì cũng kêu anh một tiếng ba,
anh không cần phải cầm thú đến mức ngay cả con mình cũng không
nhận!”“Câm miệng cho tôi!!” Trình Dĩ Sênh quát lớn.
Trong ánh sáng mờ tối, hô hấp của cả hai vô cùng rõ ràng, trừng mắt
nhìn nhau, giống như hai con dã thú sắp cắn xé lẫn nhau.
Trình Dĩ Sênh ngồi xổm xuống, bóp mặt cô, trầm giọng nói: “Thật
giống…… Thiên Nhu, cô và chị của cô, chỉ có biểu tình này là giống nhau
nhất…… Cô ấy cũng thích dùng sắc mặt này đối đãi với tôi…… Nhưng
chết tiệt, cố tình tôi chính là thích…… Ha……”
Đôi mắt của Thiên Nhu run run chớp, khàn giọng hỏi: “…… Anh
muốn làm gì?”
Ánh mắt của Trình Dĩ Sênh mê ly, trầm giọng nói: “Cô có biết gia
cảnh của tôi kỳ thật rất thảm hay không, thật sự rất không tốt, tôi sống
nhiều năm như vậy, căn bản là không có bất kỳ ai đối đãi thiệt tình với tôi,
cô biết Nam Cung Dạ Hi không? Đó là vợ của tôi…… Người phụ nữ đó
thoạt nhìn rất yêu tôi, nhưng cô ta càng yêu tôn nghiêm của cô ta hơn, có lẽ
bản thân cô ta cũng đoán ra, chẳng qua cô ta không muốn thừa nhận năm
đó mình đã chọn sai người mà thôi…… Còn có đám người nhà Nam Cung
kia, ai cũng khinh thường tôi, đừng tưởng tôi không biết bọn họ khinh
thường tôi! Thiên Nhu…… Nhiều năm như vậy chỉ có chị cô đối đãi thiệt
tình với tôi, lúc ấy chúng tôi có phần khó khăn, chẳng sợ mỗi ngày ba bữa
đều ăn mì gói ăn bánh bao không, chúng tôi cũng vẫn chịu đựng được,