“Em cho rằng con cũng ngốc giống em à?” Bàn tay to của Nam Cung
Kình Hiên chế trụ gáy của cô, cúi đầu hôn cô, có chút mất khống chế mà
chà đạp hai cánh môi mềm mại thơm ngọt của cô: “Thằng bé biết ba mẹ
đang làm gì ở trong này……”
Đã lâu không thân thiết với anh, trong nháy mắt bị hôn, Dụ Thiên
Tuyết gần như tê dại ngay tức khắc, thân thể mềm nhũn không thể tưởng
tượng nổi, hơi thở nam tính mãnh liệt xâm nhập, ôn nhu mà thô bạo chiếm
cứ môi lưỡi của cô, từ mút nhàn nhạt đến mạnh mẽ đoạt lấy, anh quả thực
muốn vò nát người phụ nữ trong lòng ngực, hô hấp nặng nề, bưng khuôn
mặt nhỏ nhắn của cô mà hôn thật sâu.
“Đáng chết……” Hơi thở nóng hổi như muốn bỏng cháy khuôn mặt
nhỏ nhắn của cô, mặt cô đỏ ửng, Nam Cung Kình Hiên lẩm bẩm tiếp tục
nhấm nháp hương thơm trong miệng cô, ngọt ngào đến mức anh không
muốn rời khỏi, dường như không bao giờ hôn đủ: “Ngay cả thân thiết mà
cũng phải trốn tránh con trai, em đúng là muốn anh nghẹn chết……”
Dụ Thiên Tuyết thở hổn hển, khống chế không được mà than nhẹ, thân
thể cô hoàn toàn mềm nhũn ở trong khuỷu tay cường tráng của anh, chỉ có
thể bị anh vòng chặt hôn đến trời đất tối tăm, thậm chí cô có thể cảm giác
được thân thể mình hơi hơi bay lên không, anh nâng chân lên, tách mở đầu
gối của cô, cách lớp quần áo, bàn tay tà mị chậm rãi chạm đến giữa hai
chân hơi tách ra của cô.
Cảm giác nóng bỏng tê dại từ nơi nào đó bắt đầu len lỏi lan tràn khắp
cả người.
Mấy ngón tay của Dụ Thiên Tuyết gắt gao bấu vào cơ bắp của anh, cô
thở hổn hển, ánh mắt hoàn toàn mê ly hỗn loạn, hơi thở nóng hổi, trầm thấp
rên rỉ: “Kình Hiên…… Đừng mà…… Đừng ở chỗ này……”