Dụ Thiên Tuyết thề, cô thật sự nghĩ rằng, vào giờ này chỉ có Thiên
Nhu gọi điện thoại tới, cho nên, khi cô nhìn thấy trên màn hình màu xanh
da trời lấp lánh hiện hai chữ ‘Dĩ Sênh’, dây cung trong lòng đột nhiên đứt
đoạn!
Tay của cô run lên, nhất thời, sắc mặt cũng trắng bệch.
Nam Cung Kình Hiên vẫn nhìn chằm chằm vào bóng dáng của cô, đôi
mắt lạnh lùng hơi híp lại, anh không hề muốn cứ phải theo dõi nhất cử nhất
động của cô như vậy, tuy nhiên anh nhạy cảm phát hiện ra trong ánh mắt
của cô có sự lo lắng kinh hoảng.
Cô đang sợ.....
Vậy là điện thoại của ai?!
“Cô chờ một chút.....” Nam Cung Kình Hiên cau mày, thanh âm cũng
lạnh xuống.
Dụ Thiên Tuyết giả bộ không nghe thấy, cô kéo cửa vừa định đi ra
ngoài.
“Tôi kêu cô đứng lại.” Nam Cung Kình Hiên bước nhanh tới gần, cô
hốt hoảng mở cửa chạy đi, trong chớp mắt, anh hung hăng bắt được cổ tay
của cô, nghe cô kêu đau một tiếng, anh dùng sức kéo cô trở lại!
“Á.....” Mấy cái dĩa trong tay Dụ Thiên Tuyết rơi ‘Xoảng’ trên mặt
đất, cô vội vàng kêu lên: “Là điện thoại của em gái tôi, Nam Cung Kình
Hiên anh buông ra, đừng nhìn!”
Nhưng không còn kịp nữa, đôi mắt lạnh lẽo của Nam Cung Kình Hiên
đã quét qua nội dung trên màn hình di động của cô.
.....!!