“Tôi vừa mới trở về từ nước ngoài, đối với rất nhiều chuyện của thành phố
Y cảm thấy không quen, cho nên muốn nhờ anh giải thích một vài chuyện,
anh đừng trách tôi nhé.” Nói xong, Hoa Ngữ Nông chỉ tay vào tấm ảnh
chụp cỡ lớn trên báo nói: “Người này, anh có quen không?”
“Cô đang nói Ninh tổng sao, đương nhiên quen, khách sạn của chúng tôi
cũng thuộc tập đoàn Hoa Đình mà.”
“Cái... cái gì? Khách sạn này cũng do Ninh Quân Hạo mở sao?” Hoa Ngữ
Nông cảm thấy khá bất ngờ với tin này, trong ấn tượng của cô, hình như
những khách sạn của Hoa Đình đều từ năm sao trở lên, từ lúc nào bọn họ
lại bắt đầu đi mở khách sạn bốn sao chứ?
“Nghe nói là chiến lược hợp tác gì đó với Thịnh Thế, tôi cũng không rõ
lắm, trước đó vài ngày chúng tôi cũng mới biết tin khách sạn đã được sáp
nhập vào Hoa Đình, tuy rằng tên không đổi, nhưng ông chủ thì lại thay
người khác.
“Thì ra là thế, vậy... anh có biết phu nhân của vị tổng giám đốc này là
người như thế nào không?” Hoa Ngữ Nông vừa hỏi xong liền hận không
thể tự tát mình vài cái, phát hiện ra vấn đề mình cần hỏi hơi bị nhiều, hơn
nữa chính cô cũng cảm thấy lúc hỏi chuyện này, giọng điệu đối với mấy
chữ “Ninh phu nhân” hâm mộ và ghen tị đến mức nào.
Nhân viên phục vụ nghe thấy Hoa Ngữ Nông hỏi mình chuyện này, lập tức
nheo mắt đánh giá cô, đôi mắt nhỏ hẹp giống như đang muốn hỏi Hoa Ngữ
Nông rằng: Thế nào? Cô có tình ý với tổng tài của chúng tôi sao?
Hoa Ngữ Nông thấy vấn đề này không có quan hệ gì đến chuyện mà mình
muốn biết sau đó, cho nên hắng giọng một cái, tỏ vẻ bình tĩnh nói: “Cái
đó... Tôi... Tôi chỉ tò mò, chỉ đơn thuần là tò mò mà thôi.”
“Loại chuyện này dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết chứ sao, lấy bối
cảnh gia đình và con người Ninh tổng, làm sao có thể dễ dàng kết hôn