CHÚ BÉ TRONG VALI - Trang 87

Cậu là mình

— Điện tử! - Xê-ri-ô-gia mở cửa tủ khẽ gọi. – Thế là ổn. Cái bọc mình đã

đưa cho phòng thu nhận của rơi. Mình nhét vào cửa phòng và chuồn thẳng.
Mở bọc ra, họ sẽ thấy đủ cả ví tiền, đồng hồ, bút máy. Và sẽ chẳng xảy ra
chuyện ầm ĩ nào.

— Mình vốn không muốn có chuyện ầm ĩ, - Điện Tử khàn khàn giọng

nói. - Tự họ đưa các đồ vật.

— Khẽ chứ! Cả nhà đang ngủ - Xê-ri-ô-gia báo cho bạn biết.

Đêm tối. Những ngôi sao trên bầu trời nhìn qua cửa sổ. Mặt trăng lấp ló

sau mái nhà. Ngọn đèn pha bên cạnh trường rực sáng. Bóng cái chụp đèn
trùm kín lên mái nhà.

— Cậu có buồn ngủ không?

— Mình không buồn ngủ bao giờ cả.

— Thế cậu làm gì?

— Mình đọc sách. Cậu đưa sách cho mình.

— Cậu đọc sách gì? Truyện phiêu lưu hay truyện cười?

— Tất cả, - Điện Tử nói. - Cả thơ nữa. Đọc thơ cũng có ích. Mỗi tiếng

trong thơ là một bít rưỡi.

— Bít nào kia? - Xê-ri-ô-gia ngạc nhiên hỏi lại.

— Bít là một đơn vị thông tin. Trong ngôn ngữ nói chuyện thì mỗi tiếng

là một bít. Còn trong thơ ca thì mỗi tiếng là một bít rưỡi. - nhưng đó chỉ là
qui ước. Cậu muốn gọi là gì cũng được, Đoóc

[9]

chẳng hạn.

— Đây cho cậu hẳn một triệu đoóc... - Xê-ri-ô-gia vừa nói vừa với những

quyển sách trên giá. Bây giờ mình bật đèn cho cậu. Thế ắc-qui của cậu có
cần nạp điện không?

— Mình đi đến kết luận là sáng nay dòng điện nạp ắc-qui quá cao, nên

mình chạy nhanh quá.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.