CHÚ CHIẾU BÓNG, NHÀ ẢO THUẬT, TAY ĐÁNH BÀI VÀ TỤI CON NÍT XÓM NHỎ SÀI GÒN NĂM ẤY - Trang 215

Thật ra, trong cơn buồn tủi, thằng Chim mặc cảm nên suy đoán không

đúng về thái độ của những thằng bạn xóm Ba-ra-dô. Thoạt đầu, tụi này
cũng bàn tán hung lắm. Thằng Út đẹt có ý kiến nhiều nhất:

- Thằng Chim đi chơi với thằng cha Mùi riết thì sẽ lây chuyện xấu thôi,

biết đâu chừng...

Thằng Minh cắt ngang:

- Mình đừng nghi oan cho thằng Chim. Nó không dám ăn trộm cái gì

của ai đâu. Đánh bài thì thì nó ham nhưng tao dám cá là nó không lấy vàng
của chị Mùi.

Tụi nó im lặng như ngầm đồng ý với thằng Minh. Thằng Ti, Út đẹt và

ngay cả thằng Minh đều thấy thương thằng Chim. Thiếu vắng thằng này
trong những cuộc chơi tụi nó cũng cảm thấy buồn. Trong đám tụi nó, chỉ có
thằng Chim là to con nhứt nên thằng này giống như là “anh chị” bảo kê cho
tụi nó khỏi bị tụi xóm Chùa ăn hiếp. Mỗi khi tụi nó leo tường để nhảy vào
rạp hát thì chính thằng Chim luôn để từng đứa đứng trên vai làm bệ. Có lần
bị bảo vệ rạp Tân Bình rượt bắt, nó đã dám chận bảo vệ cho tụi nó chạy
thoát. Trong cải lương, nếu thằng Minh là tướng văn thì thằng Chim là
tướng võ. Nếu thằng Minh là Khổng Minh thì thằng Chim là Trương Phi -
đưa lưng đỡ đòn cho cả bọn. Hỏi tụi nó không thương thằng này sao được.

- Chắc chắn không phải nó rồi, vậy thì ai lấy? - Thằng Ti hỏi.

- Làm sao biết được ai lấy. Nhưng tao thấy thằng cha Mùi vẫn bình

thường, kỳ lắm...

Thằng Minh nói như quyết định giùm cho tụi nó:

- Nhưng tụi bây vô lớp không được nói cho tụi thằng Són, thằng Vân

nghe. Tụi nó biết được, đồn rùm lên thì tội nghiệp cho thằng Chim.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.