CHÚA TỂ NHỮNG CHIẾC NHẪN: NHÀ VUA TRỞ VỀ (QUYỂN 3) - Trang 497

Ông đã hơi lú lẫn, có lẽ, vì tuổi già và vận xấu và những năm dài sầu

muộn nhớ về vẻ lộng lẫy của Moria trong thời cha ông; hoặc cũng có thể
chính chiếc Nhẫn, giờ hóa tà ác khi ông chủ nó tỉnh dậy, đã xúi ông làm
chuyện điên rồ tự hủy. Từ Dunland nơi đang sống, ông cùng Nár đi về Bắc;
họ qua Đèo Sừng Đỏ và trèo xuống vào lũng Azanulbizar.

Khi tới Moria, Thrór thấy cổng đang mở. Nár cầu khẩn ông hãy thận

trọng, nhưng ông chẳng để tâm mà kiêu hãnh bước vào trong, như người kế
vị trở về. Nhưng không thấy ông trở ra. Nár ở lại quanh đó rất nhiều ngày,
ẩn nấp. Một ngày ông nghe thấy tiếng quát lớn và tiếng tù và rống lên, một
thân hình bị quăng ra trên bậc. Sợ chính là Thrór, ông bắt đầu bò lại gần,
nhưng trong cổng có tiếng vọng ra:

“Tới đây, thằng già râu! Chúng tao nhìn thấy mày rồi. Nhưng hôm

nay thì không phải sợ. Chúng tao cần mày đưa tin.”

Rồi Nár lại gần, và thấy đúng là thi thể Thrór, nhưng cái đầu đã bị

chặt lìa nằm úp mặt xuống. Quỳ gối ở đó, ông nghe giọng Orc cười trong
bóng tối, và tiếng nói tiếp tục:

“Nếu bọn ăn mày không chịu chờ trước cửa mà lẻn vào làm trò trộm

cắp, thì chúng tao sẽ thí cho như thế. Nếu dân mày có thằng nào còn thò
chót râu thối vào đây lần nữa, chúng cũng sẽ được chung số phận. Cứ đi về
bảo thế! Nhưng nếu gia đình nó muốn biết bây giờ ai làm vua ở đây, thì có
viết ngay trên mặt nó đấy. Chính tao viết đấy! Tao giết nó đấy! Tao là chủ
nhân!”

Rồi Nár xoay cái đầu lại và thấy rạch trên trán, bằng chữ rune người

lùn để ông đọc được, cái tên AZOG. Cái tên ấy khắc sâu vào tim ông và tim
tất cả mọi Người Lùn từ đó về sau. Nár cúi mình định nhặt cái đầu lên,
nhưng giọng tên Azog

[3]

nói:

“Bỏ xuống! Xéo đi! Phần của mày đây, thằng râu ăn mày.” Một cái

bịch nhỏ ném vào ông. Trong đó có mấy đồng xu chẳng có giá trị.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.