CHUỖI HẠT AZOTH - Trang 91

nữa có thể gỡ băng, cũng không bị sẹo đâu! – Khiết nhún vai như tiếc rẻ
lắm – Giá như cậu bị thương nặng hơn tí chút, tớ sẽ băng bó hoành tráng
hơn. Lúc ấy thì cả bác sĩ lẫn bệnh nhân đều gây ấn tượng tuyệt vời đó
nha!". Cả hai bật cười. Chẳng ai nói gì nhiều, cũng chẳng cần lời cảm ơn,
nhưng hai cô gái cùng hiểu, với ai phải sống xa gia đình, lúc nguy khó, sự
hiện diện của một người bạn ở gần bên đáng giá hơn hết thảy mọi thứ trên
đời.

- Bây giờ cậu mới bắt đầu thu xếp hành lí?

- Thu xếp gì cơ? – Nguyên ngạc nhiên.

- Cậu buồn cười thật! Bắt đầu kì nghỉ giữa năm rồi mà – Khiết sực nhớ -

À, tại mấy hôm rồi cậu ốm nên không biết đấy thôi. Học sinh nội trú tụi
mình đợt này ít ai ở lại trường lắm. Tất cả đều về nhà hoặc đến nhà một
người bạn nào đó, nếu được mời.

- Có lẽ tớ sẽ ở lại đây, tranh thủ học thêm Anh văn.

- Cậu không nhận lời mời sao? – Thăm dò tế nhị rõ ràng không phải thói

quen của Da Nâu.

- Lời mời nào? Của ai? – Làn da nhợt nhạt bắt đầu có chút sinh khí.

- Danny mời một số bạn bè thân về nhà bà nội cậu ấy. Tớ nghĩ Danny đã

điện thoại hoặc nói chuyện này trước đó với cậu, Nguyên ạ.

Cô gái nhỏ lắc đầu. Với một chút cáu kỉnh, Da Nâu mở nhanh các ngăn

tủ bàn học của San, lục lọi. Cuối cùng, tờ giấy gấp nhỏ cũng được tìm thấy.
Da Nâu nhún vai, đưa cho Nguyên: "Có lẽ San quên chuyển lại lời nhắn từ
Danny cho cậu!".

Cô gái nhỏ bối rối đọc lướt qua những lời hỏi thăm lo âu của Danny. Rồi

cô dừng mắt lâu hơn ở mấy dòng chữ cuối cùng: Đến trang trại nhà Danny

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.