CHUỖI HẠT AZOTH - Trang 95

Cô gái nhỏ lao thẳng xuống đường nhựa. Vài chiếc xe máy thắng gấp,

nhường đường. Bên kia vỉa hè, bộ trang phục đen gần như đã mất hút vào
một ngã rẽ. Nguyên vẫn không bỏ cuộc. Cô guồng chân đuổi theo, gọi to
bằng giọng hụt hơi: "Dừng lại!".

Con hẻm nhỏ thật ra chỉ là một lối đi phụ của các toà nhà cao tầng.

Không một bóng người. Không một âm thanh nào khác ngoài tiếng thở của
chính mình.

- Đừng đi nữa! – Nguyên lại kêu lên.

Đột nhiên, người đàn ông dừng bước. một cách chậm rãi, ông ta xoay

người lại.

- Em nhận ra tôi sao? – Vang lên giọng nói lào khào như gió thổi qua một

đường ống bị vỡ. Nhưng chất giọng khàn trầm thì không lẫn được.

Nếu không tựa hẳn lưng vào tường, cô gái nhỏ đã ngã khuỵu.

Hơi lạnh từ bức tường xuyên qua vải áo, thấm vào lưng. Nhưng lạnh hơn

hết, vẫn là sự thật cô vừa hiểu.

Bà giám thị thực ra là một người đàn ông.

Hay đúng hơn, bóng ma của một người đàn ông hoá thân làm bà ta.

Vẫn không ròi mắt khỏi cô gái nhỏ trắng bệch, người áo đen tiến tới,

chỉnh lại khăn quấn cổ, che vết thương. Nụ cười vô hồn choán kín nửa dưới
gương mặt bất động, tựa mặt nạ sáp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.