CHUỒN CHUỒN HỔ PHÁCH - TẬP 1 - Trang 351

“Tôi không biết tiếng Đức,” tôi nói. “Mẹ có thể đọc phần lời không?”

Bà gật đầu, những nếp gấp của chiếc khăn trùm đầu màu đen sột soạt

trong thoáng chốc, đôi mắt nhỏ hướng vào bản chép tay.

“Thật là một lời nhạc dở tệ!” Bà tự lầm bầm với chính mình. “Mặc dù

người ta không mong đợi lời của các bài hát tiếng Đức nói chung giàu chất
thơ, nhưng thực sự… vẫn...” Bà dừng khựng lại kèm theo một cái lắc đầu.
“Chúng ta phải thừa nhận rằng giả thiết của chồng bà có thể đúng, thứ này
là một loại mật mã, thông điệp nằm ẩn dưới những từ ngữ này. Vì thế ý
nghĩa của chúng không phải nằm trên mặt chữ bề nổi.”

“Nó nói gì thế?” Tôi hỏi.

“Cô gái chăn cừu của tôi nô đùa với những con cừu của cô giữa vùng

đồi núi xanh tươi,” bà đọc. “Ngữ pháp thật kinh khủng, mặc dù dĩ nhiên
quyền tự do thường được người ta mang vào trong những bài hát, nếu
người nhạc sĩ này khăng khăng viết những dòng giai điệu đó, thứ mà họ
gần như thường xuyên làm nếu nó là một bài tình ca.”

“Mẹ biết nhiều bài tình ca ư?” Tôi tò mò hòi. Tối nay là một buổi tối

đầy những sự ngạc nhiên về Mẹ Hildegarde.

“Bất cứ bản nhạc hay nào về cơ bản đều là một bản tình ca,” bà thản

nhiên đáp. “Nhưng về phần ý bà muốn nói - phải, tôi đã xem rất nhiều bản.
Khi tôi còn trẻ” - bà khoe ra hàm răng lớn trắng tinh khi cười, thừa nhận
điều khó tưởng tượng nổi về mình khi còn bé - “Tôi là một kẻ có phần khác
thường, bà hiểu chứ. Tôi có thể ghi nhớ bất cứ thứ gì mình nghe thấy và tôi
viết sáng tác đầu tiên của mình ở tuổi lên bảy.” Bà ra hiệu về phía cây đàn
cla-vơ-xanh, bề mặt gỗ véc ni sáng bóng.

“Gia đình tôi giàu có; nếu là đàn ông, không nghi ngờ gì tôi sẽ trở

thành một nhạc sĩ.” Bà nói một cách đơn giản mà không hề thấy một sự
nuối tiếc nào.

“Chắc chắn bà vẫn có thể sáng tác nhạc nếu bà kết hôn chứ?” Tôi tò

mò hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.