CHUYỆN BÍ ẨN THƯỜNG NGÀY - Trang 141

trụi hai bên đường, nhiều cây đã bị cháy thành than. Xe phanh kít. Chúng tôi
nhảy vội xuống. Quả thật tôi rất mừng thấy cây bạch đàn cổ thụ đã bị cháy trụi
thùi lụi trông như một bộ xương. Lá cây đã bị cháy hết, ở tít trên cao chỉ còn lại
một cái lá tươi xanh duy nhất giữa trời. Chúng tôi đứng chết lặng. Ông Foxy vội
ra xe và phóng xuống dưới dốc. Ông tôi nói rất to:

- Lão ta đi lấy thang đấy. Nào, cháu lại đây, hãy giúp ông một tay, chúng ta

phải hái cái lá duy nhất này trước khi lão tới. Nào, hãy giúp ông đi lấy thang.

Tôi nói với ông nội:

- Không, cháu không làm đâu. Cháu ước sao tất cả lá đều bị cháy trụi. Cố

tình truyền bệnh cho người khác là một điều ghê tởm, cháu không làm đâu. Ông
muốn thì làm một mình.

Ông tôi gầm lên:

- Mày là đồ phản bội!

Và vội vàng chạy đi. Tôi ngồi một mình giữa một rừng cây bị cháy nham

nhở đen thui và liếc mắt nhìn cái lá. Nó ở tít trên cao, tôi không thể leo lên được
vì thân cây như cục than hồng nóng bỏng. Tôi đành ngồi im chờ đợi. Một lúc lâu
sau bỗng nhiên xảy ra một việc. Cái lá đơn độc tít trên tầng cao bị rụng liệng đi
liệng lại rồi rơi xuống đất ngay dưới chân tôi. Tôi nhặt chiếc lá lên và đút vào túi.

7

May là vừa kịp đúng lúc cả ông Foxy và ông tôi tất tả mỗi người vác một cái

thang hộc tốc đi tới. Xe ô tô của ông Foxy có lẽ vì nóng máy nên không nổ, hai
cụ đành è cổ vác thang bước đi loạng choạng. Hai ông há hốc mồm, vứt thang
xuống đất và tranh nhau bới tro than tìm chiếc lá. Ông Foxy rên rỉ:

- Trời ơi, chiếc lá cuối cùng, cuối cùng...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.