64. ÔNG THẦY ĂN KHÍN BÁNH CỦA HỌC TRÒ
CÓ một nhà giàu có, sinh đặng một đứa con trai. Con nhà giàu, lại là
con một, nên tưng
lắm. Khi được năm sáu tuổi, cha mẹ nó muốn cho con
đi học mà sợ tới trường học, học trò nhiều đứa ngang-tàng rắn mắt ăn hiếp
chăng, nên tốn thì tốn, lo rước thầy về nhà cho học.
Mà anh thầy ấy hay ăn thép. Bữa kia mẹ thằng ấy đi chợ về, mua cho
một tấm đường hay là cái bánh ngọt tròn tròn mà lớn. Con nó ra mừng mẹ
đi chợ về, mẹ nó đưa bánh cho nó : nó mừng cấp-ca cấp-củm ôm lấy tiếc,
chưa dám ăn, cầm chơi để dành.
Thầy thấy thèm, mới kêu thằng học trò lại : Nầy con đem lại cho thầy
tập nghe nghĩa cho con. Nó tình ngay thiệt thà, lật đật cầm đem lại. Thầy
lấy lấy, rồi để ra giữa cái ghế ; mới giả đò nghe sách cho nó coi : Ngôi Thái-
cực là như vầy (để ra giữa nguyên y lé như vậy). Rồi bẻ hai ra, mà nói rằng
: Như vầy là Thái-cực sinh Lưỡng-nghi. Rồi lại bẻ ra làm bốn, mà nói rằng :
Như vầy là Lưỡng-nghi sinh tứ-tượng. Rồi cầm lấy cái bánh, nói : Còn như
vầy là Tứ-tượng biến hóa vô cùng ; cầm đem lủm phứt cái bánh đi.
Thằng học trò nó mới lăn ra, nó giãy, nó khóc. Mẹ nó nghe, mới kêu
mới hỏi, thì nó nói : Thầy nói để thầy tập nghe nghĩa cho tôi, rồi thầy ăn cái
bánh của tôi đi.