100. – HỘ ĂN TRỘM
Đời Thuận-trị giồng Đằng-trạch trong mười tên dân ăn trộm hết bảy,
quan sở tại không dám bắt, sau biệt hộ cho làm hộ ăn trộm. Chúng nó có
việc kiện cáo với lương dân, thì quan trên cố ý tày vị, sợ làm thẳng phép
mà sanh loạn. Sau có người đi kiện sợ thua, mạo xưng là dân hộ ăn trộm,
bên bị cáo giận lắm, một hai nói không phải.
Hai đàng tới giữa quan không tranh lẽ ngay gian, cứ chuyện mạo nhận
mà cải. Nhằm lúc chồn ma hay khuấy, quan bắt đặng cho đòi thầy pháp tới
làm phép bắt chồn bỏ vào vò đậy nắp, chất lửa mà đốt. Con chồn ở trong vò
la lớn lên rằng nó cũng là dân trong hộ ăn trộm, ai nấy đều tức cười.
Sách dị sử bàn rằng: nay có quân côn đồ đánh đuốc đi ăn cướp, (nói chữ
thì là minh hỏa hành kiếp), quan không làm án ăn cướp, nói là ăn trộm; có
đứa leo tường phạm tội gian dâm, rồi lại xưng là ăn trộm. Cuộc đời đổi dời
chừng ấy, ví dụ bây giờ có bắt đặng chồn, nó cũng xưng là ăn trộm chẳng
không.
101. – XỬ KIỆN.
Có một đứa đày tớ, nằm mơ màng thấy quỉ bắt đi, đem tới chỗ cung điện.
Vua diêm-la ngồi trên ngó xuống, thấy nó liền nói quỉ bắt lầm, dạy phải đưa
về. Tên đầy tớ thức giấc sợ chạy ngủ chỗ khác. Quách-an cũng là đày tớ
thấy anh em bạn bỏ giường không, lại lên mà nằm. Canh khuya tên Lý-lộc
nguyên có thù hềm với tên trước, xách dao vào giết lầm nhằm Quách-an.
Cha Quách-an đi kiện, quan huyện tự nhược không lấy làm đều. Cha
Quách-an nói mình già cả nhờ có một chút con, con chết mình cũng phải
chết. Quan huyện làm án dạy Lý-lộc phải làm con thế, cha Quách-an không
chịu. Ông huyện dạy rằng: ấy mạng thế mạng, luật nói đành rành, ông cứ
luật.