đó thì bị người ta coi là dị dạng. Bố mẹ chị nhiều năm hục hặc cũng vì
chị càng ngày càng cao, mới 13 tuổi đã cao hơn hẳn đám trai làng,
nhiều người nói è he đóc Xấu con tây, không phải con Mẹt Huỳnh mô.
Bố chị nghi mẹ chị lấy Tây hoặc bị tây hiếp như mụ Cà. May chị càng
lớn càng có nhiều nét giống bố, nên thôi.
Chị đi đâu, tụi con trai lén đi sau lưng, nhảy nhảy lên cho cao bằng
chị, rồi bịt miệng cười với nhau, chị biết, không thèm ngoái lại, mặt
vênh lên vẻ bất cần. Nhưng tối về thì ra giếng ngồi bưng mặt khóc.
Có lần chị về chợ Ba Đồn, chợ phiên sáu đông nghịt, thế mà chị đi
đâu ai cũng thấy, cái đầu chị vượt lên cả ngàn người, chuyển động từ
đầu chợ đến cuối chợ, ai nhìn cũng tức cười. Con trai Ba Đồn chạy rật
rật theo chị, trầm trồ chỉ trỏ, nói oa chà ăn chi cao rứa hè, con ni e lấy
voi. Có người vẽ cái bướm dài ba gang trên cột điện, đề: Đây là l. đóc
Xấu.
Hai sáu tuổi rồi chẳng ai dám mang cau trầu đến hỏi, tuổi đó bị coi
là ế chồng. Bố mẹ chị lo lắng vô cùng, bữa cơm nào cũng càm ràm răng
con tui ế câm ế cảy ri hè. Chị nghe nói thế thì bỏ bát ra giếng ngồi khóc.
Bố mẹ chị đánh tiếng ai muốn lấy đóc Xấu tụi tui cho không, không cần
cưới hỏi chi hết, nhắn nhe từ đầu làng đến cuối xóm cũng chẳng ai
thèm.
Vừa lúc chiến tranh phá hoại miền Bắc, bom rơi đạn nổ khắp nơi.
Hễ có máy bay, mọi người ba chân bốn cẳng chạy vào hầm, chị đóc Xấu
không chạy, ngồi bó gối giữa sân. Bố mẹ chị giục xuống hầm, chị nói để
con chết bom cho xong, nhục lắm.
Nhà ông Quắn ở Quảng Thuận lên sơ tán, chuyên nghề đúc soong
nồi từ vật liệu máy bay. Nhà này rất giàu, làng Đông hồi đó nhà nào có
vài nghìn đồng, dăm mười cây vàng gọi là giàu sụ, nhà ông Quắn còn
nhiều hơn thế. Họ có đứa con trai tên Hào cao 2m, trắng trẻo đẹp trai,
phải cái bị ngất ngơ, hình như bị down, suốt ngày ngồi ngạch cửa nhìn
ra đường, thỉnh thoảng cười hậc cái, nói hay hè. Chẳng có gì cũng cười
hậc cái, nói hay hè. Dòng họ ông Quắn chỉ mình ông là con trai, đẻ ra