Cố Tiểu Đông dừng một lúc lại nói “Lần thứ hai ông chủ gọi điện
cho anh đến đó, bởi vì sau mỗi lần thua họ đều tập trung ở đây,
do vậy hai lần đó tôi đều được chứng kiến cả”.
Tôi gật gật đầu, không biết nói gì.
Bỗng nhiên có tiếng bước chân bên ngoài rầm rập bước vào, tôi
chui vào trong gầm bàn cùng Cố Tiểu Đông và nhìn ra, có hai
người đang đến đó là Đỗ Vệ và Hạ Động. Đỗ Vệ nét mặt có vẻ
phấn khởi, nói rất to “Cô đợi tôi nhé tôi nhất định tìm ra cô, tôi
hôm nay nhất định đưa cô đi”.
Trong không trung giọng người con gái áo đen vọng ra “Vậy thì
anh nhanh đi tìm tôi đi, không được dừng lại, tiếp tục đi tìm đi”.
Đỗ Vệ nói to “Tôi hôm nay nhất định đưa cô đi, ai cướp của tôi,
tôi sẽ giết người đó”.
Người con gái áo đen cười nói “Anh có nói thật không? Ai cướp
của anh, anh sẽ giết người đó chứ?”
Đỗ Vệ nói “Đương nhiên là thật rồi, ai cướp của tôi, tôi sẽ giết...”.
Lời của Đỗ Vệ nói chưa hết thì bỗng có một giọng của người
khác vang lên.
Như có hoả trong lòng, ấm ức lâu ngày bây giờ bỗng bùng phát
lên, giọng nói đó thậm chí lấn át cả tiếng hét của Đỗ Vệ.
Hạ Động cười sặc sụa và nói “Anh cũng sẽ giết tôi phải không?
Tôi không thể để anh giết tôi được! Tôi cũng muốn đưa cô ta đi,
vậy tôi phải tranh cướp với anh!”
Trong đêm tối tôi nhìn thấy Hạ Động lăm lăm cầm con dao trên
tay và chém mạnh chiếc dao vào lưng Đỗ Vệ, máu tươi phun ra