CHUYỆN TÌNH MỘT ĐÊM - Trang 164

đầu tiên trong cuộc đời tôi. Tôi muốn ngắm anh kĩ hơn, nhưng lại thấy
buồn cười. Ngắm kĩ hơn thì cũng được gì? Chẳng qua mọi người chỉ điên
cuồng xả hơi sau một cuộc say mà thôi. Rồi ai lại quay về cuộc sống của
người nấy. Anh là anh, tôi là tôi, không ai lưu luyến ai, lại càng không nghĩ
tới yêu đương. Lòng tôi rối bời, nghĩ bụng đến lúc phải lặng lẽ đi thôi. Nơi
đây không thuộc về mình.
Tôi xuống giường, lẹ làng mặc quần áo. Tôi ngắm mình trước gương - tôi
vẫn là tôi, trên mặt vẫn đầy những u buồn, thậm chí còn tăng hơn. Tôi đau
lòng ngắm mình, tự hỏi mình nên đi theo hướng nào?
Tôi cứ lặng lẽ bỏ đi như vậy từ chập choạng tới tới sáng tinh mơ. Cái sáng
sớm đầu đông thấm đẫm cái lạnh tận xương tủy. Nhìn dòng xe qua lại trên
đường, tôi bỗng mất phương hướng, không thể xác định được mình đang
đứng ở đâu. Tôi đứng bên đường, hốt hoảng, ánh mắt mù mịt. Tôi gọi điện
cho Hồng. Giọng anh qua điện thoại rất sốt sắng. Anh hỏi tối qua đi đâu,
người nhà tôi gọi điện hỏi anh. Tôi không biết phải nói với anh thế nào. Kể
với anh tất cả mọi chuyện đã xảy ra chăng? Tôi không biết anh sẽ nhìn tôi
ra sao. Một người đàn bà xuẩn ngốc. Bỗng nhớ tới gia đình tôi đang lo
lắng, nhưng lại không có mặt mũi nào về gặp bố mẹ. Tôi thấy bất lực vô
cùng. Tôi khóc trong điện thoại, không biết mình nên làm thế hào. Hồng
cuống lên hỏi, rút cục đã xảy ra chuyện gì, và hỏi tôi đang ở đâu. Tôi cũng
không biết mình đang ở đâu. Hồng nói sẽ lập tức lái xe đi tìm, kêu tôi đừng
lo lắng, nhất định sẽ tìm ra. Tôi nói cho anh vị trí đại khái và kí hiệu của
một tòa nhà gần đó. Rồi đứng chờ đợi trong gió lạnh, lòng mờ mịt.
Chẳng bao lâu, xe của Hồng xuất hiện trước mặt tôi. Anh ôm tôi lên xe.
Lúc đó toàn thân lạnh tới phát run. Anh đưa tôi về nhà anh, vợ anh đi công
tác. Hồng gặng hỏi mãi, tôi đành thú thật mọi chuyện. Anh lặng đi rất lâu,
mãi mới cất tiếng nói. Tôi thương tâm òa khóc, kể hết cho anh nghe về
người yêu cũ, về nguyên nhân có cảm tình với anh. Hồng im lặng nghe tôi
kể, và nói thực lòng không nghĩ rằng tôi là một phụ nữ có nỗi buồn lớn đến
vậy. Anh cẩn thận đưa cho tôi chiếc khăn ướt, nấu cho tôi một bát mỳ,
chăm sóc như một người anh vậy. Lúc đó tôi thấy Hồng thật là một người
đàn ông tốt, nhất là rất giống anh cả tôi. Nhưng tôi biết tôi và anh không thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.