CHUYỆN TÌNH NHƯ Ở TRONG MƠ - Trang 212

Thi Phụng cười đùa khi cả hai tới cửa nhà hàng. Họ chọn một cái bàn lớn
đặt ngoài sân. Để cho Thoại Sơn chọn thức ăn Thi Phụng ngồi im lặng
ngắm cảnh. Trời xanh và trong vắng. Gió nhè nhẹ. Nàng ngửi được mùi
muối biển với rong rêu hăng hắc. Mới ở đây có hai ngày mà bốn người đều
bị nắng nung biến da thành màu nâu sậm. Vĩnh và Hậu thấy vui tươi và
khỏe mạnh hơn. Chúng cười đùa líu lo vì được tự do. Ở nhà, quanh quẩn
bên cạnh bà nội già nua với người cha bệnh hoạn, hay cau có gắt gỏng nên
chúng phải giữ ý tứ và thụ động nhiều hơn. Bây giờ được sống trong khung
trời mở rộng của nước, gió và biển cả mênh mông nên chúng cảm thấy thơ
thới và hoàn toàn tự do để hòa nhập với thiên nhiên. Thoại Sơn cũng vậy.
Anh vui vẻ hơn, mạnh khỏe hơn và yêu đời hơn. Ngay cả nàng cũng biết
tâm tình của mình đổi khác. Nhìn hai đứa con nàng thầm cám ơn Thoại Sơn
và cảm thấy thương yêu anh nhiều hơn trước. Nếu bây giờ anh nói tiếng
yêu chắc nàng khó lòng từ chối hay hẹn lần như lúc trước. Tới lúc nào đó
nàng phải đối diện hai điều. Đó là tình yêu và sự thật. Nàng có thể nói dối
với Thoại Sơn song không thể dối gian với chính mình. Dù nàng cố giấu
diếm, che đậy rồi rốt cuộc sự thật cũng phải lộ ra. Bí mật mà nàng cố che
giấu đó Hân và nàng biết. Hai người biết. Đủ rồi. Nàng có thể khước từ tình
yêu của anh nhưng không thể phủ nhận là yêu anh.

- Sandwich của Phụng nè...

Thi Phụng cười gật đầu. Đưa miếng bánh mì lên cắn một cái đoạn nhai
chầm chậm xong nàng cười nói.

- Ngon... Cá gì vậy anh?

- Mahi mahi...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.