CHUYỆN TÌNH NHƯ Ở TRONG MƠ - Trang 215

Thi Phụng lườm anh đoạn cắm cúi ăn một hơi hết cái sandwich.

- Phụng giận hả?

- Hổng biết...

Thi Phụng cười thầm khi nghĩ anh nghĩ là anh dụ tôi chứ anh đâu biết rằng
tôi đang dụ anh. Tôi dụ anh mà anh không biết. Cái đó mới giỏi
...

Thoại Sơn len lén nhìn trong lúc Thi Phụng cúi đầu ăn. Lúc chưa đi biển
nàng có nước da trắng mịn mà bây giờ màu da đổi ra xậm hơn nên trông là
lạ. Người nàng toát ra mùi hương tự nhiên vì anh biết đó không phải là mùi
dầu thơm. Phụng thường nói là nàng ít khi dùng dầu thơm trừ khi thật cần
thiết. Anh hỏi khi nào thật cần thiết thời nàng cười không chịu trả lời. Anh
nói Phụng không xức dầu thơm mà sao người của Phụng lại thơm thời nàng
nói không biết. Có lẽ đó là cái mùi tự nhiên tỏa ra từ thân thể của mỗi
người.

- Về nhà nghe ba Sơn... Hậu buồn ngủ...

Hậu lên tiếng. Thoại Sơn trả tiền. Gia đình bốn người đi dài dài trên con
đường rộng. Không biết nghĩ gì mà Thi Phụng nắm lấy bàn tay của Thoại
Sơn. Nàng hơi mỉm cười khi anh bóp nhè nhẹ bàn tay của mình như là cử
chỉ âu yếm. Không biết anh ghé tai thì thầm những gì chỉ thấy Thi Phụng
đỏ mặt lắc đầu quầy quậy.

- Nghèo mà ham...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.