CHUYỆN TÌNH NHƯ Ở TRONG MƠ - Trang 23

bạc, quyền lực để bắt Thoại Sơn phải ngừng viết văn. Mình phải có cách.
Mình phải tìm cách. Hân lẩm bẩm. Anh nói với chính mình. Phải làm sao
cho hắn đừng có viết nữa. Làm thế nào để cho hắn giải nghệ. Làm sao cho
hắn thôi cầm bút. Chặt tay hắn. Không được. Ở vào thời đại văn minh điện
toán này hắn không cần cầm bút. Có tiền nhiều nên hắn không cần động
ngón tay cũng viết được như thường. Hắn nổi tiếng nhờ vào cái đầu. Hắn
viết hay nhờ cái não. Chính cái vật nặng hơn một ký lô đó đã tạo ra ý nghĩ,
sức tưởng tượng phong phú, thành ngôn từ để làm cho người ta thích,
người ta mê. Chữ thời ai cũng có. A, b, c, d, e, g... thời ai cũng biết. Nhưng
ghép tất cả lại để tạo thành xúc cảm khiến cho người đọc phải buồn, phải
khóc, phải toát mồ hôi lạnh, phải rùng mình thời không ai kể cả anh làm
được như Thoại Sơn. Đó là cái trời ban cho Thoại Sơn. Nghĩ tới đó Hân
đâm ghét lây ông trời. Anh nghĩ trời bất công. Ổng thiên vị. Tại sao ổng lại
sinh ra anh và Thoại Sơn cùng một thời với nhau. Mình phải làm gì? Làm
sao để fix lại chuyện này? Có cách nào để làm hắn ngưng viết? Hân nghĩ
nát óc. Đột nhiên một ý nghĩ nổ ra. Nó như một cái chạm của điện. Tuy
ngắn ngủi nhưng đủ làm cho anh thấy được cái mà mình cần thấy. Chết...
Chết... Một chữ khô khan. Một tiếng lạnh lẽo. Chết là hết... Chết là hắn
ngưng viết. Chết là hắn không còn thở. Không còn có dưỡng khí trong cái
não của hắn. Chết là trái tim ngưng đập. Chết là ý tưởng biến mất... Hân
run người trong nỗi vui mừng cực độ, trong sự kích thích đến độ nghẹt thở.
Phải rồi. Thoại Sơn phải chết. Hắn phải chết để cho mình sống. Đời là thế.
Phải có người chết để kẻ khác sống. Giản dị như vậy mà từ nào tới giờ anh
không nghĩ ra. Nhưng làm sao cho hắn chết? Hân đan hai bàn tay của mình
lại và bóp chặt tới nổi gân. Làm sao cho hắn chết? Câu hỏi được lập lại và
lập lại vì chưa có câu trả lời. Giết hắn... Quai hàm của Hân bạnh ra. Tiếng
giết hắn rít qua kẻ răng nghiến chặt như tiếng khò khè của Thoại Sơn. Hân
tưởng tượng hai bàn tay của mình đang bóp cổ Thoại Sơn và từ từ xiết chặt
lại. Anh thấy mồ hôi vả ra trên trán của mình. Đôi mắt lạc thần chỉ còn
tròng trắng của Thoại Sơn nhìn mình. Hai tay cào cấu trong không khí giây
lát đoạn buông rơi xuống và bất động. Không được. Nếu giết hắn, bóp cổ
hắn là anh ở tù. Hai tiếng ở tù khiến cho anh lạnh người. Giết hắn bằng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.