CHUYỆN TÌNH VƯỢT THỜI GIAN - Trang 160

“Sai rồi!” Tôi lớn tiếng nói: “Nguyên nhân quan trọng là tớ

không thể để Tả Mạc Phong coi thường, tớ phải chứng minh cho hắn
ta thấy, chẳng có việc gì là Lâm Tiểu Ngư này lại không làm được
cả!”

“Ồ, Tiểu Ngư, em rất quan tâm đến thái độ của Tả Mạc Phong

đối với em sao?” Lúc Thượng Quan Cảnh Lăng hỏi tôi câu đó, ánh
mắt anh ấy nhìn sang chỗ khác.

“Ối, hi hi...” Chuyện gì thế nhỉ, bỗng nhiên tôi lại cảm thấy

bầu không khí có gì đó khác khác, một cảm giác lúng túng: “Sao lại
thế? Sao em lại quan tâm đến thái độ của Tả Mạc Phong chứ, hắn
ta thì là loại củ hành gì chứ... hơ hơ!”

Thượng Quan Cảnh Lăng và Tiếu Tiếu nhìn tôi, không nói gì,

làm tôi thấy thật căng thẳng, chẳng dám nói thêm gì nữa, đành cười
trừ vài tiếng.

Yên lặng một chút, Thượng Quan Cảnh Lăng cười một cách rất lạ

lùng, vỗ vỗ vai tôi, đứng dậy nói: “Buổi chiều vẫn có buổi tập, anh
về trước nhé. Tiếu Tiếu, phiền em ở lại chăm sóc cho Tiểu Ngư.”

Hử? Tôi lén nhìn Thượng Quan Cảnh Lăng với ánh mắt nghi

hoặc, chuyện gì vậy, hình như anh ấy không thích tôi nói xấu Tả
Mạc Phong! Nhưng vốn đã như vậy rồi mà, tôi chỉ nói sự thật thôi!

“Tiểu Ngư, anh hứa với em, nhất định chúng ta sẽ giành được giải

quán quân!” Trước khi Thượng Quan Cảnh Lăng bước ra cửa, bỗng
quay người lại nói thêm một câu.

“Cái đó... thực ra cũng chẳng có gì, em không sợ quét sân vận

động đâu...” Tôi cảm thấy không nên gây áp lực cho Thượng Quan
Cảnh Lăng, nên nói vội một câu, tiếc là anh ấy đã đóng cửa đi ra
rồi, cũng không biết là có nghe thấy câu nói đó của tôi không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.