CHUYỆN XỨ LANG BIANG - TẬP 4 - Trang 137

xuất hiện trên đầu ông Pirama cách đây mấy ngày: “NGÀY TẬN THẾ SẮP ĐẾN - NGÀI SẮP
QUAY LẠI - TẤT CẢ CHỈ LÀ BẮT ĐẦU” và không cần thông thái lắm người ta cũng cảm nhận
được mối đe dọa vô hình đang bắt đầu phủ xuống cuộc sống của mọi cư dân xứ Lang Biang
như một tấm chăn khổng lồ.

Bọn Kăply nhớ là mới hôm qua đây thôi, cửa hiệu Thất Tình của lão Seradion khách còn vô

ra nườm nượp, bữa nay vắng tanh như đột nhiên không ai thiết tha gì chuyện yêu đương
nữa. Trong tiếng nhạc xập xình yếu ớt, ban nhạc của cải của lão chỉ nhai lại những bài cũ, có
lẽ lão cũng đang sốt vó nên chẳng còn tâm trí đâu để soạn ca khúc mới.

Ở trường, thầy Haifai một lần nữa lại nhảy cóc: đang từ thần chú chiến đấu số 10 thầy vọt

thẳng qua thần chú chiến đấu số 18.

Nhưng trước khi dạy thần chú mới, thầy không quên ưu ái đứa học trò cưng:

- Tam, trò cho ta biết thần chú chiến đấu số 13 có tên là gì?

Tam bật dậy như lò xo:

- Thưa thầy, đó là thần chú Khăn quàng cổ ạ.

- Quá xuất sắc! Trò ngồi xuống đi! - Thầy Haifai hể hả - Ta nghĩ là trò hoàn toàn xứng đáng

với điểm 10 đầu tiên trong ngày hôm nay.

Bên dưới, Amara và Y Đê đồng loạt cựa mình, nhưng chẳng đứa nào lên tiếng, chỉ gườm

gườm nhìn thầy Haifai như thầm mong quỷ vật thầy cho rồi.

Thầy Haifai nhìn thẳng vào mặt Amara như muốn nói đố trò làm gì được ta, rồi đập đập

hai tay vào nhau theo thói quen, thầy cao giọng:

- Hôm nay các trò sẽ được học thần chú chiến đấu số 18 - thần chú Rèm cửa sổ. Đây là loại

thần chú tương tự thần chú Khăn quàng cổ mà siêu học sinh Tam vừa nhắc đến.

- Trò Tam trở thành siêu học sinh từ lúc nào vậy thầy? - Lần này thì Amara không nhịn

được, nó nhếch mép khinh khỉnh hỏi, không thèm đứng lên - Con không nghĩ trường Đămri
có chủ trương hễ đứa nào là quái nhân đều được phong siêu học sinh hết ráo.

- Đồ ngu! Trò Tam chưa bao giờ là quái nhân, hiểu chưa? - Thầy Haifai rít lên và những

đứa ngồi bàn đầu hấp tấp né người qua một bên để tránh bị nước bọt văng trúng mặt.

- Chưa hiểu - Amara ngang ngạnh đáp - Chỉ có thầy là người đầu tiên nói thế thôi.

Bọn trẻ thấy rõ chiếc đầu lưa thưa tóc của thầy Haifai lắc lư dữ dội, đôi mắt sâu hoắm và

tối om om của thầy lóe lên thứ ánh sáng rờn rợn của kẻ sắp sửa giết người. Ngay cả Amara
khi chạm phải thứ ánh sáng đó cũng thấy ớn lạnh toàn thân.

Nhưng thầy Haifai chưa kịp làm gì hoặc nói gì thì cô Haifai đã cướp mất diễn đàn:

- Amara, con không nên hỗn láo như thế - Giọng nói eo éo của cô Haifai từ dịu dàng đột

ngột chuyển sang khe khắt - Còn ông, tôi nghĩ là ông giận quá mất khôn rồi. Ông ráng làm
nguội cái đầu của ông lại đi, để nhớ ra ông vừa nói bậy bạ gì thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.