CHUYỆN XỨ LANG BIANG - TẬP 4 - Trang 275

- Chỉ người nào sở hữu báu vật của lâu đài K’Rahlan mới mở được cánh cửa này. - Steng

liếc chiếc hộp kim loại đang phồng lên trong túi áo Nguyên, nôn nóng giục - Mày lấy chiếc
hộp trong túi ra đi…

Kăply gật gù ra vẻ hiểu biết:

- Như vậy chỉ có câu thần chú kim cương số 7 mới mở được.

- Anh K’Brêt. - Suku kêu lên - Anh Steng vừa bảo cánh cửa này không thể mở được bằng

thần chú.

Như để phụ họa với Suku, thằng Steng nhún vai:

- Chẳng có câu thần chú nào trong chiếc hộp này hết. Đây là chiếc hộp đặc ruột. K’Brăk,

bây giờ mày đặt chiếc hộp vào cái hốc kia.

Theo tay chỉ của Steng, bọn trẻ nhìn thấy một cái hốc hình chữ nhật khoét lõm ở góc dưới

cánh cửa, nếu không chú ý không ai có thể phát hiện.

- Hóa ra chiếc hộp này chỉ là chiếc chìa khóa để mở cửa vào nghĩa trang.

Nguyên lẩm bẩm và thận trọng làm theo lời Steng. Chiếc hộp đi vào khe hở một cách vừa

vặn, trót lọt, y như chìa khóa ăn vào ổ khóa.

- Thế đằng sau cánh cửa này là một kho tàng hả anh Steng? - Thằng K’Tub không nén được

hiếu kỳ, lại ngoác miệng hỏi.

Steng chưa kịp thốt hai từ quen thuộc “không biết”, cánh cửa đã cuốn lên như loại cửa

rèm, nhường lối cho bọn trẻ đi qua.

Kăply đi theo Steng, vừa ngoái đầu nhìn lại, ngạc nhiên thấy cửa vẫn mở toang:

- Nó không tự động đóng lại như những cánh cửa kia sao?

- Khi nào có người rút chiếc hộp ra khỏi hốc thì nó mới đóng lại.

Kăply đang định hỏi tiếp “Thế nhỡ Macketa mò tới đây thì sao?”, hàng loạt tiếng kêu kinh

ngạc đã đồng loạt dội vào tai khiến nó ngoảnh phắt lại.

Tím. Chỉ có tím và tím. Một thế giới màu tím đập vào mắt khiến Kăply phải nhắm mắt lại

một lúc mới dám từ từ hé ra.

Trước mặt nó lúc này là một căn phòng rộng mênh mông như một tòa đại sảnh, có thể

chứa được cả ngàn người, đặc biệt bốn phía, cả nền nhà lẫn trần nhà đều gắn một loại đá
tím đến nhức mắt. Chắc chắn loại đá đặc biệt này cùng một loại với cánh cửa dẫn vào đây!
Kăply nghĩ bụng và bất giác “ồ” lên khi phát hiện tòa đại sảnh mà tụi nó vừa đặt chân vào
hoàn toàn trống rỗng. Không hề có kho tàng hay báu vật nào trong này hết, thậm chí đến
ngay cả chiếc ghế để ngồi cũng không.

- Steng! - Tam la lớn - Mày có dẫn tụi tao đi nhầm chỗ không đấy? Vào đây để làm gì?

- Ờ, vào đây để làm gì? Tụi tao đâu có cần chỗ ngủ! - Kan Tô cắm mười ngón tay vào mái

tóc bù xù như đống rơm, ngoác miệng hùa theo, có vẻ hai thằng này từ đầu đến giờ không
có cơ hội hé môi được tiếng nào đã ấm ức lắm rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.