Bọn học trò lớp Sơ cấp 1 có vẻ như không trông thấy Nguyên và Kăply đang dè dặt đặt
chân qua ngưỡng cửa. Hàng chục cái đầu vẫn cắm cúi trên những cuốn tập đang mở trước
mặt, làm như đối với bọn chúng trên đời này hổng có gì hấp dẫn hơn là làm bài tập tại lớp
và thái độ trông rất sinh viên của bọn nhóc hỉ mũi chưa sạch này khiến Nguyên và Kăply
khó khăn lắm mới không phá ra cười. Hai đứa lặng lẽ nhích dần về phía bàn giáo viên, sợ sệt
một cách không thể giải thích được. Lớp học im ắng đến bất thường khiến lưng mỗi đứa nổi
đầy gai ốc, tụi nó càng thấy rờn rợn hơn nữa khi đột nhiên bắt gặp trong lòng mình cảm
giác có một ánh mắt nào đó đang nhìn tụi nó chằm chằm, và như thỉnh thoảng vẫn xảy ra,
tụi nó thấy khoảng cách từ ngưỡng cửa đến chỗ chiếc bàn sao mà xa lăng lắc.
Vừa đụng được những đầu ngón tay vào mép bàn (cảm giác rõ rệt như sờ vào ổ điện),
Nguyên và Kăply lật đật phóng vù ra cửa, lao xuống sân và cắm cổ phóng thục mạng về phía
ngọn tháp.
Phải nói là chưa bao giờ Nguyên và Kăply ngạc nhiên về mình đến thế: tụi nó trèo nhanh
khủng khiếp lên những bậc thang, siêu nhất là không vấp té cái nào và cho đến khi tụi nó
đứng trước chiếc cầu thang đá đang từ từ nhấc lên, chắc nụi là theo lệnh của thầy N'Trang
Long, cả hai cảm thấy ngực mình đang phồng lên xẹp xuống gấp gáp, còn đôi chân rõ ràng là
đang muốn làm cái điều tụi nó không muốn chút nào là sụm xuống quách cho rồi.
- Vô đi tụi con!
Thầy N'Trang Long nhìn ra cửa, nhẹ nhàng nói, không để ý đến chuyện hai đứa học trò sắp
sụm bà chè tới nơi.
Nguyên tập tễnh lê bước qua ngưỡng cửa, hổn hển hỏi:
- Họ chưa xuống tới hả thầy?
- May là tụi con về vừa kịp. - Thầy N'Trang Long đưa tay xoa cằm và thở đánh phào một
cái - Bọn họ đã tới cổng trường rồi đó.
Thầy chỉ tay vô góc phòng phía trong, chỗ hôm trước vẫn treo cái báo động kế, thủng
thỉnh nói:
- Tụi con ngồi chỗ đó. Nhớ không được gây ra bất cứ tiếng động nào đó nha.
Kăply quét mắt về phía góc phòng trống trơn rồi quay lại nhìn thầy N'Trang Long:
- Ngồi bệt dưới đất hả thầy?
- Ngồi trên ghế đàng hoàng chớ con.
- Ghế đâu mà ghế hả thầy. Con hổng thấy…
Vừa nói Kăply vừa ngoảnh đầu về phía góc phòng lần nữa và lần này thì nó á khẩu luôn:
Có hai chiếc ghế mới cáu không biết hiện ra từ lúc nào, đang nằm chình ình ở đó như sẵn
sàng phản đối sự nhận xét vội vã của nó.
Nhưng Kăply làm như rất khoái chứng tỏ mình là thằng nhóc không bao giờ tự hài lòng.
Vừa đặt mông lên ghế, nó đã bật ngay dậy:
- Không được rồi, thầy ơi.