CHUYỆN XƯA TÍCH CŨ - Trang 189

Bỗng nhiên đứa bé ngồi dậy, khai khẩu:

- Hãy mời sứ giả vào đây, con sẽ lo liệu.

Sứ giả gặp đứa bé, ông ta chưa tin tưởng nơi năng lực của nó:

- Mày đừng nói đùa. Đánh giặc là việc hệ trọng.

Đứa bé nói nhanh:

- Sứ giả hãy tâu lại với nhà vua: Hãy đúc cho ta một con ngựa sắt cao thước, một

thanh gươm sắt dài 7 thước, một cái nón sắt thật dày... Ta sẽ phá giặc Ân tan tành.

Hay tin ấy, vua sực nhớ đến điềm của Long Quân năm trước, truyền lệnh rèn đúc

những khí giới mà đứa bé quái dị nọ đòi hỏi.

Sau khi nhận thanh gươm, con ngựa và cái nón, đứa bé nói với mẹ:

- Bữa nay, mẹ cứ nấu cơm thật nhiều để con ăn no, trước khi ra trận, gần đến ngày

rồi.

Từ đấy, đứa bé lớn nhanh như thổi, hàng xóm phải đem trâu bò đến góp phần ăn

cho đứa bé. Tuy nhiên đứa bé vẫn than rằng còn đói. Về quần áo, làng xóm phải chạy
vạy mua sắm cho nó, sau rốt phải kiếm bông lau bông sậy về kết thêm để nó che thân
mà nó vẫn cho rằng chưa đủ.

Quân nhà Ân ỷ thế đông đảo, từ bên Tàu kéo sang đến Trấn Sơn. Đứa bé vươn vai,

duỗi chân đứng dậy, mình cao hơn 10 trượng. Sau khi nhẩy mũi hơn 10 tiếng, đứa bé
vung gươm thét to:

- Ta là thiên tướng đây!

Rồi cỡi ngựa sắt, đội nón sắt, xua quân đến dàn trận, ứng chiến với quân Tàu. Giặc

nhà Ân bị tan vỡ, lớp chết, lớp đầu hàng. Tục truyền rằng lúc ấy con ngựa sắt vừa sải
vừa phun lửa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.