CHUYỆN XƯA TÍCH CŨ - Trang 230

Nó khiếp hãi chạy miết xuống bờ ruộng,

than thở số phận với Trời:

- Thiên hạ giàu, phận tôi sao nghèo quá

vậy ông? Ông hóa phép tạo vạn vật muôn

loài, sao ông không hóa phép giúp tôi chút ít

tiền bạc để sống qua ngày?

Bỗng nhiên nó thấy một tia nắng nhễu

xuống giữa bãi cỏ, vàng hườm. Chạy lại coi

thì rõ ràng một đống tiền vàng. Nó mừng

quá, định ra chợ mua quần áo mới.

Dọc đường, gặp bà lão đói rách đứng ngửa

tay xin.

Suy nghĩ hồi lâu, nó cho bà đồng tiền nọ

rồi trở về nằm ngủ trên bãi cỏ. Bụng đói áo

rách nhưng nó vui với việc thiện khi nãy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.