CHUYỆN XƯA TÍCH CŨ - Trang 67

CHUYỆN XƯA TÍCH CŨ

Sơn Nam & Tô Nguyệt Đình

www.dtv-ebook.com

Mẹ Con Gà Vịt:

Thuở xưa Mặt Trời ở gần loài người lắm, người ta có thể nhìn thấy Mặt Trời chỉ

cao bằng ngọn cây me, cây khế. Thường ngày, loài người giặt quần áo, mền chiếu đem
phơi trước ánh Mặt Trời. Vì nếp sống quá ngây ngô bừa bãi, nên bạ cái gì người ta cũng
đem phơi trước ánh nắng, cho đến những xác thối, những đống phân người ta không
nghĩ gì đến sự che giấu, cứ tung bừa ra trước Mặt Trời. Ngọc Hoàng thấy loài người ăn
ở bê bối như vậy, lại sợ một ngày kia Mặt Trời bị nhiễm độc, nên đưa tay kéo Mặt Trời
lên cao, xa hẳn thế gian đến triệu cây số. Địa cầu bỗng trở nên tối tăm u ám, hai người
đứng gần nhau cũng không trông thấy mặt nhau. Như vậy làm sao làm ăn sinh sống, vừa
đói khát vừa sợ ma quỷ hiện hình nên loài người kêu khóc inh tai.

Cả đến loài vật cũng bị dồn vào trong đêm thẳm, không còn thấy đường để kiếm

mồi. Đói khổ quá, loài chim kêu nhau chíu chít, muôn loài thú gầm thét vang rừng.
Trong bóng tối, muôn ngàn tiếng hỗn độn vang ra vừa ghê rợn, vừa buồn thảm, cả địa
cầu không còn phân biệt được ngày đêm nữa.

Lúc bấy giờ, có con gà trống gặp con vịt mái và con chim xanh, mới than thở rằng:

- Nguy đến nơi rồi các bạn ơi. Mặt Trời buồn giận loài người và muông thú nên bỏ

đi mất rồi, nếu kéo dài cảnh này mãi mãi thì chẳng bao lâu dòng họ chúng ta sẽ chết
sạch.

Con vịt mái cũng thở dài:

- Biết Mặt Trời ở đâu mà tìm bây giờ?

Gà trống phụ họa:

- Giá biết Mặt Trời ở đâu ta thử kêu xin, may ra Mặt Trời biết thương xót chúng ta

mà ban cho chút ánh sáng.

Con chim xanh liền nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.