CHUYỆN XƯA TÍCH CŨ - Trang 85

Nàng Đom đóm cười đáp rằng:

- Á, à, các bạn thấy ánh sáng trong mình tôi tiết ra nên ngờ tôi là tiên thánh chớ gì?

- Phải rồi.

- À, các bạn lầm rồi, đó là thứ ánh sáng tự nhiên của cha mẹ tôi sinh ra như vậy chớ

có phải hào quang tiên thánh gì đâu.

Dầu nàng Đom đóm nói vậy, bầy côn trùng nhất định không tin, cho rằng nàng

Đom đóm cố ý giấu giếm sự thật. Chúng bàn bạc với nhau nên giết nàng Đom đóm cướp
lấy ánh sáng để làm của mình, nhưng chúng lại sợ bị Trời Phật trừng phạt nên rốt cuộc,
hẹn nhau để tìm cách khác.

Một đêm kia, công chúa thỉnh vua cha và hoàng hậu đến bên hồ bày hội hoa đăng

để mừng được xem ánh sáng kỳ diệu của nàng Đom đóm.

Để cho đêm hoa đăng thêm phần rực rỡ, nhà vua truyền tất cả thần dân trong thành

nhà nhà đều treo đèn kết hoa nơi cửa. Cho nên từ bờ hồ đến khắp kinh thần đều có ánh
đèn sáng rỡ. Bấy giờ lũ côn trùng thấy ánh đèn tỏa ra ở khắp nơi thì reo mừng sung
sướng chia ra từng bầy tủa ra bốn hướng. Lúc đến bên ánh đèn, bầy côn trùng bé nhỏ
nhìn kỹ làn ánh sáng đang lặng lờ tỏa ra, rồi chúng kháo bảo nhau rằng:

- Ồ, vậy mà mình cứ tưởng con bé Đom đóm làm tiên thánh gì nên mới có ánh sáng

kỳ diệu, không ngờ thứ ánh sáng ấy đây rồi, mình cứ ráp nhau đớp lấy nuốt vào bụng tự
nhiên thân mình sẽ hóa hào quang như Đom đóm chớ gì.

Nói xong, từng bầy côn trùng bé nhỏ thi nhau lao mình vào ánh đèn, toan đớp lấy

ánh sáng, nhưng tất cả đã bị ánh lửa thiêu đốt cháy tiêu không còn một mống.

Dẫu chết vì ánh sáng, lũ côn trùng bé nhỏ vẫn say mê ánh sáng, đời đời kiếp kiếp

hễ thấy ánh sáng thì lao mình vào để làm lũ thiêu thân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.