""Ừm, tôi biết."" Đỗ Mộ Ngôn thản nhiên lên tiếng, bộ dáng như không
chút nào để ý.
Tần Tuyên Tuyên nhẹ nhàng thở ra. "" Cảm ơn!.""
Đỗ Mộ Ngôn kiềm chế kích động trong lòng, khuôn mặt nghiêm túc nói
thêm một câu: "" Về sau hắn lại đến tìm cô, cô có thể dùng danh nghĩa của
tôi đuổi hắn, tôi sẽ phối hợp với cô.""
""Không, không cần!"" Tần Tuyên Tuyên vội lắc đầu, ""Tôi nghĩ anh ta
sẽ không đến nữa đâu.""
Nói cái gì mà tìm chứng cứ.....đều là do Tống kì bịa đặt, hắn có thể tìm
được chứng cứ gì? Chứng cứ gì đó đều không có trong lời nói của hắn, hắn
sao có thể không biết xấu hổ mà tiếp tục tới tìm mình?
Đỗ Mộ Ngôn nhìn Tần Tuyên Tuyên, không nhịn được trả lời: "" Nếu cô
muốn từ chối người khác theo đuổi, cũng có thể dùng danh nghĩa của tôi.""
Tần Tuyên Tuyên ngẩn ra, có chút kinh ngạc nhìn Đỗ Mộ Ngôn.
Đỗ Mộ Ngôn lúc này mới kinh ngạc phát hiện mình vừa mới nói gì, trầm
mặt xuống, cho dù không cam lòng cứ thế rời đi, nhưng cũng chỉ có thể
nghiêm mặt nói: "" Tần tiểu thư xin cứ tự nhiên, tạm biệt.""
Hắn xoay người nhanh chóng rời đi, khộng muốn lại dùng biểu hiện gải
dối với cô, vẻ mặt trầm xuống hơi dữ dằn, đáy mắt phát ra một tia tàn nhẫn
độc ác.
Hắn tuyệt đối không để cho Tống Kì cơ hội nào nữa.
Nhìn bóng dáng Đỗ Mộ Ngôn nhanh chóng rời đi, cảm giác áp lực trong
nháy mắt biến mất, cô cho là mình nghĩ nhiều, xoay người hướng về phía
nhà ga.