Còn chưa biết nên làm cái gì bây giờ, Tần Tuyên Tuyên đem thiệp mời
để ở công ty, không muốn để cho Đỗ Mộ Ngôn nhìn thấy.
Ai ngờ, buổi tối tình cảm mãnh liệt qua đi, Đỗ Mộ Ngôn ôm bả vai Tần
Tuyên Tuyên, đột nhiên nói một câu,"Thứ bảy tuần sau Tống Kì kết hôn em
biết chưa?"
Mệt mỏi hết sức làm cho cảnh giác Tần Tuyên Tuyên rớt xuống không ít,
nghe được lời nói Đỗ Mộ Ngôn cô bật thốt lên hỏi lại,"Làm sao mà anh
biết?"
Đỗ Mộ Ngôn cười lạnh một tiếng,"Tên đó gửi thệp đến văn phòng anh."
Trong chốc lát Tần Tuyên Tuyên không lên tiếng. Cô không nhịn được
đoán rằng, Tống Kì đưa thiệp mời đến, chỉ sợ cũng để tránh Đỗ Mộ Ngôn
tìm phiền toái?
"Em cũng nhận được thiệp mời?" Tuy rằng trong lời nói Đỗ Mộ Ngôn là
câu hỏi, nhưng cũng không hề chứa sự ngạc nhiên, Tần Tuyên Tuyên phản
ứng đã rất rõ ràng,"Muốn đi?"
"Không, không đi!" Nghe ra trong thanh âm hắn hơi thở nguy hiểm, Tần
Tuyên Tuyên lập tức ôm chặt Đỗ Mộ Ngôn, kiên định nói. Đưa thiệp chúc
mừng là được rồi, cô không cần thiết chọc Đỗ Mộ Ngôn tức giận.
"Không, chúng ta đương nhiên phải đi." Đỗ Mộ Ngôn khóe miệng gợi
lên một chút cười lạnh. Hắn cũng muốn cho Tống Kì nhìn xem, Tuyên
Tuyên gả cho hắn, có bao nhiêu hạnh phúc.
Trong chuyện này, Tần Tuyên Tuyên tự giác không có quyền phát biểu,
liền câm miệng nghe hắn sắp xếp.
Lễ cưới Tống Kì vào thứ bảy. M ặc dù hắn không tính là giàu có đẹp trai,
trong nhà cũng coi như có tiền, bữa tiệc được tổ chức ở một khách sạn năm