Với sự dặn dò của Vu Liên Chi, Sơ Ngữ không còn gì để nói, cô cũng
tốt nghiệp đại học rồi, sớm sủa gì nữa, cô lỡ mất cơ hội yêu sớm rồi.
"Thế anh cũng trưởng thành rồi, sao không tìm chị dâu cho em đi?
Không phải anh bảo thích con gái tóc vàng, vóc dáng nóng bỏng sao? Mấy
năm qua ở nước ngoài chắc là như cá gặp nước nhỉ."
Đang nói thì cửa thang máy mở ra, vừa đúng lúc mợ đang ở người cửa
ngóng xem bọn họ về chưa, nghe vậy lập tức tiếp lời, "Ai thích con gái tóc
vàng? Vu Liên Chi, con có bạn gái ở nước ngoài à?"
Sau đó mẹ Sơ Ngữ cũng ló đầu ra từ sau cánh cửa, bình tĩnh mở
miệng, "Con gái tóc vàng cũng được đấy, sau này sinh một em bé lai Tây
xinh xắn."
"Chị cũng thích con lai, chỉ cần Vu Liên Chi tốt nghiệp xong không
định cư bên đấy mà dắt bạn gái về đây, chị sẽ không ý kiến gì hết."
"Đúng vậy, chỉ cần con cái mình thích là được."
........
Sơ Ngữ và Vu Liên Chi: "..." Sao các bà mẹ tính xa vậy?
Cô dùng cùi chỏ huých anh ta một cái, "Anh à, em cũng thích cháu gái
lai Tây."
Vu Liên Chi đáp: "Anh thật sự chưa có bạn gái mà."
Mợ đang bàn luận xem đặt tên em bé lai là gì, nghe vậy liền phóng
ánh mắt giết người tới, "Chưa có bạn gái thế con về làm gì?"
Sơ Ngữ ở bên cạnh cười trên nỗi đau khổ của người khác, cô vô cùng
vui vẻ. Vu Liên Chi kéo em gái xuống nước chết chung, "Mẹ ơi cô ơi, hai