Bố nói: “Con được ở lại khoa tức là đã tạo dựng được một điểm tựa
vững chắc ở thành phố D, sau này nó chuyển về thành phố D sẽ dễ hơn
nhiều. Nếu con từ bỏ mặt trận ở thành phố D rồi chạy về huyện B thì các
con còn có lí do gì để chuyển về thành phố D nữa?”
Anh trai cô nói: “Quân à, anh thấy hay là bọn em chuyển về thành phố
E đi, Thế Vĩ vào làm ở Cục Y tế , em vào trường E cũng tốt mà?”
Nhưng bố mẹ nhất quyết không đồng ý: “Trường Đại học E chỉ là
trường vớ vẩn, chưa bằng cái móng tay của trường D, con em mọi người ở
thành phố E, nếu vào được trường D thì ai mà thèm học trường E? Thà là
học trường F còn hơn.”
Mỗi lần gọi điện thoại là cả nhà đều chẳng ai vui vẻ gì.
Cô cảm thấy hiện tại cả nhà phàn nàn, ca thán là do chuyện phân công
công tác của cô chưa có quyết định cuối cùng, đợi đến khi cô được phân về
huyện B rồi, mọi người ca thán cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì, ca
thán mãi rồi cũng chán.
Cô đến văn phòng phân công công tác của trường kiểm tra, phòng giáo
dục huyện B không đến trường D lấy sinh viên tốt nghiệp, đến nước này thì
cô bắt đầu cuống, cầu mong đừng để rơi vào tình trạng đến cả trường cấp
ba huyện B cũng không vào nổi. Cô vội tranh thủ bỏ ra một ngày không
phải là ngày cuối tuần, đích thân đến huyện B để liên hệ công tác.
Cô đến lo công việc nên đã đến thẳng phòng hiệu trưởng.
Sau khi nghe nguyện vọng của cô, hiệu trưởng rất nhiệt tình. “Tốt lắm,
tốt lắm, nghiên cứu sinh trường D, dĩ nhiên là chúng tôi rất chào đón, trước
đây người có bằng cấp cao nhất ở trường là Thế Vĩ, thi đỗ nghiên cứu sinh
nhưng không được học vì bị người ta chặn chỉ tiêu. Em sẽ là nghiên cứu
sinh đầu tiên của trường chúng tôi đấy.”