“Ai không đi người ấy là con cún nhé?”
“Không đi sẽ là cún.”
Kevin cúi xuống nhìn cô, mỉm cười hỏi: “Giờ hết đau chưa?”
“Hết đau rồi.”
“Hết là tốt rồi, vừa nãy em làm anh sợ quá !”
“Sợ em chết anh sẽ phải chịu trách nhiệm hả?”
“Đâu có, anh sợ em đau thôi, nhìn em đau anh cũng thấy đau, chỉ
muốn được chịu đau thay cho em.”
Cô cảm động lắm, cảm giác này chỉ với con trai là cô có, kể cả lúc yêu
Vương Thế Vĩ say đắm nhất, cô cũng không cảm nhận được điều đó.
Cô không sơn tường nữa mà đi theo Kevin lên tầng, nhìn anh lát sàn,
cô chỉ muốn được
ở bên anh.
Kevin cũng không hỏi tại sao cô không sơn tường, mà cứ để cô đứng
đó xem, thỉnh thoàng lại bảo cô đưa cái gì đó, dường như họ là hai thầy trò
đang lát sàn vậy.
Trước giờ ăn trưa, Kevin đã lát xong sàn cho một phòng ngủ tầng trên,
anh nói: “Em đi thử xem anh làm có ổn không?”
Cô như người biểu diễn khinh công, lướt đi nhẹ nhàng trên mặt sàn,
cảm giác chỗ nào cũng rất chắc chắn, không hề có tiếng động. Cô liền
khen: “Anh làm khéo thật đấy, không hề có tiếng cọt kẹt, em từng đến nhà
cô giáo Trương đồng nghiệp với em, sàn nhà cô ấy nhờ ông thợ người
Mexico làm, có mấy chỗ giẫm lên thấy bộp bộp ấy.”