CÔ GÁI THÀNH ROME - Trang 339

Anh ta suy nghĩ một lát rồi bảo tôi có thể gặp anh ta. Lần thứ hai trong đời,
tôi leo lên các bậc thang của bộ, nhưng lần này tôi bước mà lòng nổi lên
một tình cảm hoàn toàn khác. Lần trước do Astarita tố giác tôi, sợ anh ta
phá vỡ đám cưới của tôi với Gino, lúc đó tôi cảm thấy – như một người
thấp cổ bé họng khi tiếp xúc với cảnh sát - rằng một mối nguy cơ không rõ
ràng nào đó đang treo lơ lửng trên đầu tôi. Hồi ấy chân tôi bước đi mà lòng
tan nát và run rẩy. Còn bây giờ tôi tới đây với một tâm trạng tấn công, với ý
định giành việc tố giác Astarita về phần mình. Tôi quyết định sử dụng mọi
thủ đoạn cốt sao giải thoát được Mino. Tôi sở dĩ có thái độ công kích như
vậy không chỉ vì tôi yêu Mino mà còn do tôi khinh bỉ Astarita, khinh bỉ cái
bộ của anh ta, khinh rẻ chính trị của Mino và cả bản thân anh nữa. Tôi
chẳng hiểu gì về chính trị cả, và hẳn vì vậy tôi cho rằng, so với mối tình tôi
yêu Mino thì chính trị là một thứ vô lý và không cần thiết. Tôi nhớ lại
Astarita mỗi lần trông thấy hoặc chỉ nghe tiếng tôi nói liền bắt đầu bị cà
lăm cà lắp và ê a ngay, và tôi hài lòng có lẽ đứng trước cấp trên của mình,
dù có là Mussolini đi chăng nữa thì có lẽ anh ta cũng không bối rối đến vậy.
Nghĩ vậy nên khi đi giữa hành lang rộng thênh thang của bộ, tôi khinh
khỉnh nhìn các nhân viên bắt gặp lúc đi ngang qua. Tôi cứ những muốn giật
những chiếc cặp giấy màu đỏ mà màu xanh lá cây họ cắp dưới nách rồi hất
tung cho các giấy tờ, quy định đủ mọi loại bị cấm và các bản án vô tội bay
tứ tung. Viên quan chức ngồi ở phòng khách tiến đên bên tôi, tôi liền lên
giọng hách dịch bảo:
- Tôi cần trao đổi với tiến sĩ Astarita... nhanh nhanh lên... tôi đã được hẹn
gặp... tôi không thể nào chờ đợi được lâu đâu.
Viên quan chức trố mắt nhìn tôi, song không dám cự lại và chạy đi báo là
tôi đã tới.
Thấy tôi, Astarita liền đứng dậy tiến lại gần hôn tay tôi rồi dẫn tôi đến bên
chiếc đi-văng kê ở đầu phòng đằng kia. Anh ta đón tiếp tôi hệt như lần
trước và tôi nghĩ rằng anh ta đã xử sự như vậy với tất cả những phụ nữ
bước vào phòng làm việc của mình. Tôi cố nén cơn giận dữ đã dâng trào
trong lòng, bèn lên tiếng:
- Nếu anh đã ra lệnh bắt giam Mino thì cứ liệu hồn đấy... bây giờ anh thả ấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.