CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG VÀ NGƯỜI HÀNH HƯƠNG THAN KHÓC - Trang 322

hạnh phúc đến với mình.

Nước mắt lại trào ra từ khóe mắt của Miu.

Vẫn nắm lấy tay tôi, cậu ấy gục xuống đầu gối, vừa nức nở vừa nói.

- Cảm ơn cậu... mình vẫn luôn... muốn được nghe ai đó... nói với mình

những lời này... Rằng họ hạnh phúc... vì có mình ở bên...

Chị Tooko dịu dàng nhìn tôi và Miu.

Con người sẽ bị mưa gió đánh bại.

Sẽ lạc lối trong màn đêm, sẽ vì sự thật bị vạch trần bởi ánh ban mai

mà gào khóc.

Tựa như chị Tooko đã nói, cho dù chúng ta đặt chân thành công tới nơi

chúng ta muốn đến, có lẽ nơi đó cũng không tồn tại hạnh phúc mà chúng ta
tìm kiếm.

Trên đời không hề tồn tại thứ gọi là hạnh phúc vĩnh viễn.

Thế nhưng ánh mắt dịu dàng kia vẫn kể cho chúng tôi biết.

Rằng trong suốt cuộc đời này, chúng ta vẫn luôn được bao quanh bởi

vô số hạnh phúc và sự cảm động nhất thời.

Có lẽ đó chỉ là một thứ mộng ảo mỏng manh như vì sao nhỏ bé sẽ biến

mất khi bình minh đến.

Nhưng ánh sáng nhỏ nhoi kia sẽ vẫn tiếp tục chiếu rọi trong trái tim

chúng ta.

Và rồi, sẽ có một khoảnh khắc khi bóng tối rời xa, bầu trời trong xanh

trở lại, sự thật bi thương được thanh lọc, thế giới xinh đẹp trải rộng vô biên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.