CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG VÀ NHÀ VĂN HƯỚNG VỀ CHÚA TRỜI PHẦN 1 - Trang 172

Mình nắm tay Kana và Kana đến tận lúc xe buýt về tới cũng không

buông tay mình ra.

Về sau Kana phàn nàn mang vòng cổ thế này sẽ khiến thầy cô chú ý,

thế là cậu luồn nó vào dưới áo sơ mi trắng, khi đó, mình đã rất hạnh phúc,
mình vui đến mức tim như vỡ òa vậy.

Ngay cả bây giờ, chỉ cần nghĩ tới việc trong tấm hình tập thể này, dưới

lớp áo đồng phục của Kana là chiếc vòng cổ mà mình tặng, là mình lại háo
hức không thôi.

Mình vẫn luôn cất kĩ chiếc trâm cài hình hoa violet đó.

Mặc dù bây giờ không thể lúc nào cũng đeo nó như khi còn học cấp

hai, nhưng thỉnh thoảng mình vẫn lấy ra thử cài lên tóc.

Mỗi lần như vậy mình lại có cảm giác như được quay về với quá khứ.

- Mẹ ơi, bông violet đó đẹp quá.

Thấy Tooko ngước lên với hai mắt lấp lánh, mình cười nói.

- Chiếc trâm này là mẹ được một người mà mẹ rất yêu mến tặng cho

đấy, Tooko cũng biết người này đấy.

Sau đó mình bắt đầu kể cho con bé.

Về cuộc gặp gỡ giữa mình và Kana, khi hai đứa nói chuyện với nhau

lần đầu tiên, khi chúng mình tới tiệm Hộp nhạc thủy tinh, về lễ tốt nghiệp
của chúng mình...

Những kỉ niệm với Kana được mình kể lại như vô số những câu

chuyện rực rỡ sắc màu.

Rằng mình yêu Kana thật nhiều.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.