CƠ GIÁP KHẾ ƯỚC NÔ ĐÃI - Trang 2790

Thế nhưng từ khi nhìn thấy đứa nhỏ cùng hai quả trứng kia xong, La

Tiểu Lâu mãi không bình tĩnh được. Hắn thực sự muốn trở về một chuyến.

“Không quay về, chúng ta cứ đi căn cứ của Ngoan trước” Nguyên Tích

không chút do dự nói. “Nếu ngươi cứ muốn thấy bọn chúng thì đợi lúc về
rồi xem”

La Tiểu Lâu sửng sốt, cuối cùng thở dài “Ân, ta sẽ trở về” bàn tay

Nguyên Tích nắm lấy tay hắn thật ấm áp và kiên định, làm cho hắn theo
bản năng lại lo lắng.

Khoang điều khiển an tĩnh lại, lát sau, La Tiểu Lâu tựa đầu vào vài

Nguyên Tích, giọng nói ôn hòa mang theo một tia nịnh nọt “ Nguyên Tích
à, khi trở về đế quốc, ngươi đã là phụ thân rồi đấy, ngươi cần phải trở nên
có trách nhiệm, phải hảo hảo đối với các con”

Bàn tay đang hạnh phúc nắm lấy tay La Tiểu Lâu của Nguyên Tích bỗng

cứng ngắc một chút, làm bộ không nghe thấy gì, thế nhưng La Tiểu Lâu lại
vô cùng cố chấp, từng câu từng câu ôn hòa nhỏ nhẹ rót vào tai hắn bắt hắn
phải cam đoan.

Khi tay của La Tiểu Lâu sắp sửa đụng đến ngực hắn, Nguyên Tích hít

sâu một hơi, sắc mặt ửng đỏ mà lườm La Tiểu Lâu một cái, mang theo một
chút tức giận mà nói “Dong dài, ta biết rồi”

La Tiểu Lâu được đến sự cam đoan, hơi thả lỏng tâm. Nguyên Tích tựa

hồ cũng không thích 125 lắm, nhưng đối xử với nó cũng không thể nói là
không tốt… nếu hắn thực sự không về được, cho dù Nguyên Tích không
thích tiểu hài tử đến mấy, đại khái cũng sẽ làm cho bọn nhỏ bình an lớn lên.

Đương nhiên, hắn không dám trông cậy hoàn toàn vào Nguyên Tích đâu,

ở trong mắt La Tiểu Lâu, chính Nguyên Tích còn cần mình chiếu cố, thế
nhưng cũng may còn có quản gia tiên sinh cùng Phượng Già Lăng bệ hạ …

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.