CÔ NÀNG MẠNH MẼ - Trang 21

“Này anh…” Một giọng nói trầm ấm vang lên từ phía sau, người nọ

dường như định can ngăn Dương Tử. Còn Dương Tử gạt mạnh tay anh ta
quát: “Liên quan gì đến anh?”.

Giọng nói của người đàn ông kia càng trầm xuống, hình như đã có vẻ

bực bội. Nhưng cuộc đối thoại của hai người họ qua tai tôi thành những âm
thanh ù ù đầy hỗn loạn.

Trong đầu tôi chỉ có duy nhất một suy nghĩ ‘Dương Tử muốn đánh tôi,

anh ta muốn đánh tôi’! Tôi nhớ đến chiếc khăn quàng cổ màu đỏ tôi đan
cho anh ta khi mùa đông đến, nhớ đến những đêm tăng ca nuốt vội bát mì
ăn liền chống đói, nhớ trước kia chúng tôi thường cặp tay nhau dạo quanh
hồ trườnghết vòng này đến vòng khác rồi gọi nhau “Ông xã Dương Tử, bà
xã Tịch Tịch” một cách ngốc nghếch.

Mà cái tát này…Sao lại hoang đường, nhảm nhí đến vậy!

Anh ta dám đánh tôi, sau những chuyện như vậy mà anh ta còn dám

đánh tôi!

Sự giận dữ bủa vây trong sự tủi thân, trong chốc lát tôi hoàn toàn mất

đi lý trí. Tôi kéo túm mạnh caravat của Dương Tử, kéo hắn ra khỏi cuộc cãi
cọ với người đàn ông kia. Hành động quá mức anh hùng này khiến hai
người đàn ông đều ngẩn ra.

Dương Tử ngạc nhiên nhìn tôi, nhất thời cũng quên luôn việc phải gỡ

caravat từ tay tôi ra.

“Anh muốn đánh tôi?” Đôi mắt ửng đỏ tràn đầy chua xót của tôi gắn

chặt vào anh ta, không bỏ qua bất kỳ thay đổi nhỏ nào trên khuôn mặt anh
ta: “Mẹ nó chứ, anh dám đánh tôi à!” Tôi giơ túi lên, dùng hết sức bình
sinh nện mạnh túi lên đầu anh ta, rồi thẳng chân tống một đạp làm Dương
Tử té ngửa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.