“Kiều Y, bạn làm như vậy là quá ích kỷ, sẽ làm Duy Y tổn thuông.”
“Nhưng mẹ mình thì phải làm sao? Nhìn mẹ cả ngày lo lắng, mình
cũng rất khổ sở.”
“Hai người đang nói gì?” Duy Y nhìn hai người tranh chấp, giống như
có chỗ cô không thể đi.
“Duy Y đến nhà mình chơi đi, mẹ mình có thể gặp bạn.” Kiều Y giống
như không có vẻ gì là lo lắng.
“Kiều Y!”
“Ngô Soái, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Sao mình lại không thể đến
nhà Kiều Y?” Duy Y không hiểu nhìn về phía Ngô Soái, hai người kia nhất
định có chuyện gì đó không cho cô biết, hơn nữa còn liên quan đến cô.
“Duy Y, đừng đi, bạn sẽ hối hận.”
“Ngô Soái, mình thật sự muốn đi, mình muốn tìm lại trí nhớ của mình,
cho nên bất luận là chỗ nào, mình đều muốn đi.”
“Kiều Y, người kia hôm nay không có ở nhà chứ?” Ngô Soái nói đến
chính là anh trai Kiều Y. Hai người không biết rằng bọn họ đã gặp nhau.
“Không có, nếu như ở thì thế nào, anh ấy cũng không nhớ rõ.”
“Vậy thì tốt, Duy Y, chúng ta đến nhà Kiều Y đi.” Ngô Soái giống như
hạ quyết tâm rất lớn, giống như đó là pháp trường vậy.
Chọc Duy Y vui, nhưng cũng chỉ có Duy Y cùng Nicole cười, Kiều Y
cùng Ngô Soái vẻ mặt không được vui lắm.
Tại biệt thự nhà họ Kiều, mẹ Kiều đang trong vườn hái hoa, ba Kiều
trong thư phòng đọc sách. Duy Y đến tạo cho hai người kinh ngạc không