Cố Duy cảm thấy được thực oan a, chính mình rõ ràng không có làm gì
cô ấy được không —— chỉ có thể nói tính nha đầu kia khi ngủ thật sự quá
kém..
“Cố Duy, về sau cách Lôi Lôi xa một chút. Nếu tôi thấy anh lại có ý xấu
với cô ấy, thì không chỉ có một quyền vào mặt như vừa nãy đâu......”
Hắn lạnh lùng liếc mắt một cái, ánh mắt dường như mang theo sương
lạnh.
Cố Duy ánh mắt bất tuân, châm chọc nói:
“Ai, phó Thủ tướng đại nhân, ngài đây là muốn lấy quyền áp người sao?
Ai, tôi không hiểu, tôi cùng Lôi Lôi là bạn thân từ nhỏ, thấy cô ấy uống say,
đem người mang về nhà, tôi rốt cuộc làm sai cái gì a?”
“Nếu anh có lòng tốt như vậy, thì anh còn là Cố Duy sao? Anh là người,
tự anh biết rõ, chúng ta cùng biết. Tôi cảnh cáo anh lần cuối, cách xa cô ấy
một chút. Nếu không, tự gánh lấy hậu quả!”
Bốn chữ cuối cùng, Thần Huống nói gằn từng chữ, ánh mắt trở nên cực
độ nguy hiểm.
Nói xong, hắn đi lên ôm lấy nha đầu này nhu ôm một công chúa, đi ra
ngoài.
Thần Huống đưa Đông Lôi về Đạt Lâm đặc biệt cung.
Khi Đông lão gia tử đã ngủ, Đông phu nhân còn chưa trở về, phòng của
Ninh Mẫn ở lầu bên kia thế nhưng vẫn còn ánh sáng. Cảnh vệ mở cửa, quản
gia Lôi thúc dẫn Thần Huống đến phòng của Đông Lôi
“Đi lấy canh giải rượu đến đây! Phải để cho cô ấy uống hết, bằng không
ngày mai sẽ bị đau đầu!”