làm sao cho phép mình bị người khác ly hôn.
Người này, thích nắm thế chủ động, nhưng lúc này đây, hắn đừng mơ
tưởng.
“Tốt, vậy chúng ta cùng chờ xem, cuối cùng Tịnh Tịnh sẽ ở cùng anh
hay không?”
Anh ta không thèm để ý đến Đông Đình Phong, ánh mắt thâm tình càn
rỡ nhìn Ninh Mẫn.
“Thôi học trưởng, hay anh cứ đi trước đi! Chuyện ly hôn này, em còn
phải hỏi ý kiến ông nội... Anh hãy để lại danh thiếp cho em, nếu cần em sẽ
liên lạc sau...”
Roạt... Lần này, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Ninh Mẫn: Trước mặt
mẹ chồng, em chồng cũng như chồng mình mà cô dám dở trò xin danh
thiếp của bồ cũ để dự định ly hôn. Chuyện này, cô đúng là cả gan làm loạn
mà.
Cái này giống như đánh vào mặt của Đông Đình Phong vậy!
Thôi Tán mỉm cười đắc ý, con ngươi sáng lên, nhìn Đông Đình Phong:
“Danh thiếp quên mang theo, chúng ta trao đổi số điện thoại vậy. Số của
tôi là 180****8888. Nhớ là đừng để tôi đợi lâu!”
Rồi anh ta khua tay rời đi, cười khoái chí.
Mi mắt Ninh Mẫn dật dật mấy cái, trong lòng nghĩ: Hai kẻ này, mẹ nó
đều không phải đồ tốt, Đông Đình Phong thì chiếm giữ cái hố xí lâu ngày
mà mãi không chịu thải ra, một bên treo cờ đỏ sặc sỡ bay phất phới, một
bên vì quyền lợi mà không chịu ly hôn; còn Thôi Tán kia, vì cái ân tình nào