CỘI RỄ - Trang 585

CỘI RỄ

Alex Haley

www.dtv-ebook.com

Chương 87

Năm lên ba tuổi, Joóc đã bắt đầu chứng tỏ quyết tâm "giúp đỡ’ nhũng

người lớn ở xóm nô, "Lạy Chúa chưa nhấc nổi xô mà cứ đòi mang nước
cho tui!" Malizi cười nói. Và một lần khác: "Nếu nó không tha từng thanh
củi kỳ đến đầy hòm, thì lại cào gio ra khỏi bếp!" Tuy Kitzi lấy thế làm tự
hào, cô vẫn nén không nhắc lại những lời khen của cô Malizi với Joóc, cô
cảm thấy riêng nó bây giờ đã đủ làm cô đau đầu rồi.

"Làm sao con lại không đen dư mẹ?" một đêm chỉ có hai mẹ con trong

lều, nó hỏi vậy và Kitzi nghẹn ngào nói: "Người ta sinh ra ai có màu da
người nấy, có thế thôi". Nhưng chỉ ít đêm sau, nó lại nêu vấn đề: "Mẹ ơi, bố
là ai? Sao con ứ bao giờ thấy bố? Bố ở đâu?" Kitzi lên giọng nạt nộ: "Mầy
có câm cái mồm đi không?" Nhưng mấy giờ sau, cô nằm thao thức bên
cạnh con, vẫn còn thấy vẻ mặt bối rối, phật ý của nó; và sáng hôm sau, khi
giao con cho Malizi, cô lúng túng thanh minh: "Chỉ tại mẹ mệt, con hỏi mẹ
lắm quá".

Song cô biết cần phải nghĩ ra cái gì nghe được hơn để nói với đứa con

trai thích tìm hiểu và rất linh lợi của mình, một cái gì nó vừa có thể hiểu
được và sẵn sàng chấp nhận. "Người í cao, và đen dư đêm, và chả mấy khi
mỉm cười", cuối cùng, cô đề xuất. "Người í là của con cũng dư của mẹ, chỉ
có cái là con gọi người bằng ông thôi!" Joóc có vẻ thích thú và tò mò muốn
nghe thêm nữa. Cô kể cho nó rằng một con tàu đã chở ông từ châu Phi "đến
một nơi gọi là "Nơplix", là mẹ của mẹ biểu thế", rằng một người anh trai
ông chủ Uolơ của cô đã mang ông đến một đồn điền ở quận Xpotxilvaniơ,
nhưng ông đã tìm cách trốn. Không biết nói thế nào cho đoạn tiếp theo của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.