đồ chơi trẻ con được dọn ra . Ðôi khi chúng khóc nhiều quá, Thông Luận
chưa giữ con bao giờ cuống quít không biết phải làm gì . Vô Lực nguyên là
một phú thương, tháo vát nhưng liều lĩnh . Có kinh nghiệm . Lấy đại đồ tế
tự để dỗ em . Sư huynh gõ ầm lên . Chúng nín bặt .
Sáng hôm sau Vô Lực băn khoăn :
- Này sư phụ . Mụ ta thật tệ . Nuôi con mụ ăn ngày hai bữa . Trông nom,
tắm rửa . Cực khổ đủ điều . Ðáng lẽ họ phải trả mười hai tiền .
Thiền sư gật gù :
- Có lý .
Ðược thể sư huynh bồi thêm :
- Ngày mai sư phụ biểu họ mang đồ ăn tới . Nếu không, phải trả thêm .
Thiền sư cười :
- Nên lắm .
Bỗng hai thầy trò cùng ngưng đàm thoại . Ðăm chiêu nhìn ra sân đạo viện .
Trong cái im lặng, như có gì vướng víu, trăn trở . Bức tượng Quán Thế Âm
bồ tát đứng sừng sững, bằng thạch cao trắng toát . Mới hiền hậu, dịu dàng
làm sao . Từ điển tỏa ra . Tâm lượng vô cùng, vô biên . Một gợi cảm thâm
sâu vào lòng người . Vô Lực bỗng nhớ về dĩ vãng . Một thời tiền rừng, bạc
biển . Vàng lụa đầy nhà . Ðã bỏ hết, kể cả vợ con để xuất gia cầu đạo . Sư
huynh lắng nghe lòng mình . Trong tận cùng đáy sâu tiềm thức, văng vẳng :
- Chí một hảo hớn tựa Thái Sơn . Lượng rộng như Ðông Hải . Ðội đá vá
trời . Ðạo lớn coi trọng . Ngàn vàng xem khinh . Lẽ nào đi băn khoăn nài
nỉ thêm bớt, cò kè vài đồng tiền kẽm . Vì đâu nên nổi ?
Tỉnh ngộ, Vô Lực phá lên cười . Nói bâng quơ :
- Thì ra mình tham .
Thiền sư cũng sãng khoái cười theo :
- Ta cũng vậy .
Sư huynh hồn nhiên :
- Thì ra hai thầy trò mình đồng thanh tương ứng .
PHB