CÒN CHÚT GÌ ĐỂ NHỚ - Trang 32

Cộng đồng chia sẽ sách hay:

http://www.downloadsach.com

_ Không biết! Chắc khoảng, năm, sáu trăm, để tôi mua đền.

Đột nhiên Trâm đổi giọng, nó cười hì hì:

_ Cái dĩa có hai chục bạc hà! Anh khỏi đền, mai mốt qua phụ rửa chén cho chị em tôi là được

rồi.
Tôi thở phào. Nó nói nó bớt ăn hiếp tôi nhưng nó hù kiểu đó chắc có ngày tôi đứng tim tôi

chết.

Tối đó, tôi đang ngồi học bài bỗng nghe tiếng gõ cộp cộp vào vách phía nhà bác Tám. Lúc

này khoảng mười giờ, dì dượng tôi và Lan Anh đã ngủ, nhà dưới tắt đèn tối om, cửa khóa

chặt.

Thoạt đầu, không để ý, tôi cứ ngồi tĩnh. Lát sau, lại nghe tiếng gõ vang lên. Tôi thận trọng

bò lại sát vách. Phát hiện Quỳnh đang đứng dưới khoảnh sân, trái tim tôi như muốn rớt ra
khỏi lồng ngực.

Cô bé vẫn chưa thấy tôi, lại tiếp tục gõ vào vách.

Tôi kêu khẽ:

_ Quỳnh !

Quỳnh giật mình ngó lên. Thấy tôi, Quỳnh nở một nụ cười thật tươi.

_ Em kêu anh hả ? - Tôi hỏi, giọng hồi hộp.

Quỳnh giơ cao hai cục gì đó trăng trắng:
_ Cho anh cái này nè !

_ Gì vậy ?

_ Yaourt.

_ Ở đâu vậy ?

_ Mua chứ đâu ! Em với chị Trâm đi chơi về, mua cho anh đó !

Tôi cười:

_ Thưởng công anh rửa chén hồi trưa hả ?
Quỳnh chun mủi:

_ Anh làm bể dĩa, không phạt anh là may chứ ở đó mà thưởng !

Tôi thò tay qua lỗ hổng nhưng làm sao với tới hũ yaourt.

_ Anh không lấy tới đâu! - Quỳnh nói - Phải kiếm sợi dây !

Tôi nhìn quanh căn gác, không thấy một sợi dây nào có thể giúp tôi được. Chợt tôi nghĩ ra

một cách. Tôi tháo nguyên cái mùng, thòng một đầu dây xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.