CON ĐƯỜNG ĐẾN BÊN EM - Trang 467

vạt áo nàng ta, cho nàng ta một điểm tựa, mới không khiến nàng từ tầng
gác mái cách ba tầng lầu ngã xuống.

Khuôn mặt Giang Vi Nghiên tái xanh một nửa, nhất thời thanh âm có

chút run rẩy: "Cô... cô làm gì đó? Cô buông... Không! Cô không được
buông ra..."

Kỷ Vân Hòa một tay xách nàng ta, một tay lau tầng mồ hôi mỏng rỉ ra

trên trán, lại ho khan hai tiếng, thở dài nói: "Aiz, rốt cuộc là không được
như xưa nữa rồi, động tác đơn giản như vậy đã thấy mệt mỏi, tim đập tay
run rồi", nói rồi còn làm bộ lắc lắc tay.

Giang Vi Nghiên nghe những lời đó, lập tức bị dọa sợ, bắt lấy cổ tay

Kỷ Vân Hòa: "Đừng đừng đừng, đừng run."

Kỷ Vân Hòa cười nói: "Ai quan tâm ngươi.". Nàng làm như muốn

buông tay, Giang Vi Nghiên thất kinh thét chói tai, nhưng sau khi nàng ta
thét lên, lại cảm thấy một cỗ lực đạo đem nàng ta kéo lên.

Hai mắt nhắm chặt của nàng ta mở ra, thấy Kỷ Vân Hòa thực sự đã

kéo nàng ta trở về. Nàng ta vững vàng đứng trong phòng, nhìn cửa sổ sau
lưng, gió lạnh mãnh liệt thổi, mặt trời đã xuống dốc, không có lấy phân nửa
nhiệt độ.

Nàng ta suýt nữa đã từ nơi này ngã xuống...

Giang Vi Nghiên quay đầu, vừa hay bắt gặp Kỷ Vân Hòa đang cười vô

cùng chướng mắt.

"Bị bắt nạt cảm giác thế nào?" Kỷ Vân Hòa hỏi.

Sau khi thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, cơn tức giận bị trêu chọc

thoáng chốc lấn át sợ hãi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.