Tạ Uyển Dụ nắm chắc y phục đại ca, thấp giọng đáp ứng.
Vụ hôn nhân này là Tạ gia bọn họ đáp ứng, hiện nay coi như biết Nhị
Hoàng Tử có khả năng không phải lương phối, Tạ gia cũng không hối hôn.
Hôn sự người nhà bình thường bất hạnh, chỉ cần có người nhà mẹ đẻ ủng
hộ, nữ nhi còn có thể ly hôn. Thế nhưng gả vào hoàng gia, vậy cũng chỉ có
thể sinh là người hoàng gia, chết là quỷ hoàng gia.
Ra nội viện, Tạ Uyển Dụ nghe bốn phía tràn ngập tiếng chúc mừng,
nhưng nàng ta lại cảm thấy giờ phút này rất khó xử, người trong thiên hạ
đều biết Nhị Hoàng Tử không thích Nhị Hoàng Tử Phi là nàng ta, ngay cả
tự mình nghênh đón nàng ta cũng không làm được.
Đây là khoảnh khắc quan trọng đời người, lại thành thời điểm nàng ta
hận nhất cả đời này.
Trên thực tế, Nhị Hoàng Tử không tới đón Tạ Uyển Dụ, nhưng hắn ta
cũng không có trong cung.
Giờ lành hôn lễ là chạng vạng tối, hắn ta thay đổi tân lang phục, đi tới
rừng trúc Thạch Phi Tiên thường đi. Hắn ta không cam lòng, cho nên đi
giải sầu một chút, không nghĩ tới là, vậy mà Thạch Phi Tiên thật sự ở trong
rừng.
"Nhị Hoàng Tử điện hạ?" Thạch Phi Tiên từ trong đình đứng người
lên, kinh ngạc nhìn nam nhân này: "Hôm nay không phải ngày đại hỉ của
ngươi à, tại sao ngươi lại ở chỗ này?"
Tưởng Lạc nhìn nữ tử thần sắc cô đơn trước mắt, nhịn không được
bước vài bước đến gần: "Người mà ta cưới, không phải người trong lòng ta,
thì có gì mà vui chứ?"
"Ngươi..." Thạch Phi Tiên tránh đi ánh mắt Tưởng Lạc, thở dài một
tiếng nói: "Ngươi không nên nói lời này, Uyển Dụ mà biết, thương tâm khổ