- Jane Collins có kể cho tôi nghe về ông.
- Vậy ra anh là John Singlair.
- Vâng. Ông già tóc trắng nhẹ nhõm thở ra. Ông không biết nói gì với
tôi, vậy là tôi giúp ông qua đoạn bối rối và nhanh miệng ỏi.
- Ông làm gì ở đây vậy?
- Tôi đi tìm Jane và muốn phá cái cửa này. Có cái gì đó không ổn. Victor
Valendy chưa bao giờ đóng cửa sớm như hôm nay. Tôi sợ Jane đã sa vào
cạm bẫy của hắn. Ông không tỏ ý ngăn cản khi tôi bước đến gần. Theo như
dự đoán, ở đây có một cánh cửa thứ ba. Nó tương đối hẹp, nhìn không mấy
chắc chắn và đóng vai trò cửa thoát hiểm.
- Tôi sẽ phá được nó ra! - Người đàn ông nói và giơ gậy sắt lên.
- Tôi cũng tin như vậy. Cho tôi hỏi một câu nữa. Ông có nhìn thấy con
quỷ Medusa không? Ý tôi muốn nói con quỷ thật.
- Không! - Nhưng tôi thì nhìn thấy.
Josh Parker giật mình.
- Ở đâu?
- Trong đường hầm ma! Trong một thoáng, người đàn ông nhắm mắt lại.
- Vậy thì có lẽ nó không ở trong cái nhà khốn nạn này chăng? - Tôi
không biết. Ít nhất thì nó cũng đã có đủ thời gian để sang bên này.
- Nếu anh nói thế, anh Singlair... Đột ngột, hai chúng tôi nghe thấy
những âm thanh trầm đục vang qua vách tường bằng gỗ của toa xe. Tiếp đó
là tiếng súng.
- Đập cửa đi! - Tôi kêu lên với Josh Parker. - Phá tan cái cửa khốn khiếp
này ra…